Tân An Quỷ Sự

Chương 230: Nàng ta

Chương Trước Chương Tiếp

Xe ngựa chạy như điên về phía trước trên đường núi gập ghềnh, tiếng vó ngựa vang dội khắp thung lũng. Phu xe lần đầu nhận được nhiều bạc nên không dám nhận tiền mà không làm việc, hắn cũng không điều khiển được hai con ngựa kéo đã mệt gần chết, lại hung hăng quất roi vào mông ngựa, con ngựa bị kích động, giương cao vó ngựa chạy thẳng về phía trướcTrong xe, Thấm Nhi bị lắc lư không chịu nổi, nàng ta nắm chặt cạnh cửa sổ, quay đầu nhìn Tần phu nhân: “Phu nhân, bảo hắn chạy chậm một chút đi, cứ chạy như vậy chỉ sợ rằng xe ngựa sẽ tan thành từng mảnh mất”

Tần phu nhân không để ý đến nàng ta, mắt nhìn chằm chằm vào trăng vầng trăng khuyết như lưỡi liềm ngoài cửa sổ, tay lần chuỗi hạt phát ra tiếng kêu tách tách.

Âm thanh này vốn dĩ giúp tĩnh tâm nhưng Thấm Nhi lại bị nó làm cho tinh thần bất ổn, nàng ta chui đầu ra ngoài cửa sổ, muốn gió thổi cho mình bình tĩnh lại.

Trong núi tối đen, vầng trăng khuyết và vài ngôi sao lạnh lẽo trên đỉnh đầu hoàn toàn không thể xuyên qua bóng tối, chỉ chiếu sáng vài tảng đá gồ ghề phía trên khiến đường núi càng thêm huyền bí và đáng sợ.

“Phành phạch…” Bên tai Thấm Nhi bỗng nhiên nghe thấy tiếng vỗ cánh, nàng ta vô thức đưa tay lên phẩy phẩy vài cái, nhưng không chạm vào cái gì cả. Vừa định rụt đầu lại thì khóe mắt đột nhiên thoáng thấy một tia đỏ thẫm mờ ám, đặc quánh giống như ngụm máu độc mà hôm nay Tiểu Ngọc phun ra. Thấm Nhi run lên bần bật, chầm chậm quay đầu sang chỗ khác, nàng ta nhìn thấy một con bướm màu đỏ đang bám trên gò má của mình, toàn thân trong suốt như thể nó được chạm khắc vậy.

Thấm Nhi há mồm ra, vừa định hét lên thì đột nhiên con bướm chui vào miệng của nàng ta.

Ngọc, lẽ ra phải lạnh, nhưng con bướm này làm bằng ngọc đỏ mà lại nóng bỏng, nóng hơn hàng trăm lần so với dầu nóng. Thấm Nhi ngửi thấy mùi thịt, nàng ta biết đó là đầu lưỡi của mình bị nướng cháy, con bướm vẫn không dừng lại mà bay thẳng tuột xuống cổ họng của nàng, càng lúc càng sâu, rót ngọn lửa cháy mạnh vào từng tấc da thịt của nàng ta.

Gió lạnh thổi từ cửa vào, làm cho Tần phu nhân đang ngủ mơ màng mà choàng tỉnh. Nàng ta mở mắt ra thì thấy Thấm Nhi đang chui nửa người qua cửa sổ, nửa người còn lại thì lắc lư ở trong xe ngựa, lập lức nói với nàng ta: “Gió đêm lạnh buốt, đóng cửa sổ lại đi”

Thấm Nhi không trả lời, vẫn tư thế nằm nửa người ngoài cửa sổ, Tần phu nhân không nhịn được mà đưa tay lôi người nàng ta một cái, kéo nàng ta trở lại trong xe.

Cơ thể Thấm Nhi nặng nề quay vào trong xe, sau đó cửa sổ cũng khép lại.

Bỗng nhiên Tần phu nhân không cảm thấy lạnh nữa, bởi vì trên đầu Tần phu nhân là một quả cầu lửa có khói đen, ngọn lửa bốc cháy từ trong ra ngoài, đốt cháy làn da của nàng ta thành một lớp vỏ đen, trong khe hở thoáng thấy một chút màu đỏ, không biết là máu thịt hay ánh sáng đỏ.

“Soạt” một tiếng, quần áo của nàng ta bị nhiệt độ cao đốt cháy, quần áo bị bung ra trong nháy mắt, lộ ra cơ thể bị cháy đen bên trong.

Tần phu nhân há hốc miệng, tiếng kêu cầu cứu cuối cùng cũng không thể thốt ra, có lẽ, người ở trạng thái vô cùng sợ hãi nên cũng không thể kêu được, lúc này thịt ở cổ họng cũng đã co rút lại, tiếng kêu hét khủng khiếp đến đâu cũng chỉ có thể ấn sâu vào bụng.

Xe ngựa lại bị va chạm mạnh, cả người của Thấm Nhi bị lao về phía trước, đột nhiên tựa vào người của Tần phu nhân, khiến mấy sợi vàng của nàng ta bị đốt cháy. Tần phu nhân đã bị đốt cháy co rúm lại, dốc sức muốn gỡ cơ thể của nàng ta ra nhưng tiếc rằng Thấm Nhi đã bị đốt cháy từ trong ra ngoài, da thịt của nàng ta chỉ như vũng dầu mỡ đặc quánh dính vào người của Tần phu nhân mà không thể tách rời.

“Xèo” một tiếng, quần áo trên người Tần phu nhân bị đốt sạch, hóa thành một làn khói trắng phủ đầy cỗ xe. Mái tóc của nàng ta cũng bốc cháy, quấn lấy cái đầu trong ngọn lửa cuồng nộ, nàng ta chỉ có thể hết sức rướn cổ lên, miệng há hốc phát ra tiếng “a a…” quái dị, hy vọng thu hút được sự chú ý của phu xe. Nhưng nàng ta đâu biết, trước khi ngọn lửa được bùng lên, phu xe cũng đã ngã khỏi xe ngựa, thi thể đang nằm dưới độ cao hai trượng. Bây giờ, chỉ có hai con ngựa đang chạy như điên về phía trước trên sườn núi.

Cổ họng của Thấm Nhi từ từ phình ra một cái túi, to bằng nắm tay trẻ con, cái túi càng lúc càng lớn: “bộp” một tiếng, nó vỡ ra, trong đó có một con bướm lửa từ từ bay ra, nó vỗ cánh phành phạch bay tới trước mắt Tần phu nhân, lẳng lặng nhìn nàng ta.

Là nàng… Không, không phải là nàng…

Một khắc cuối cùng, trong đầu Tần phu nhân chỉ có một câu nói mâu thuẫn nhau như vậy.

Con bướm bay vèo một cái, chui vào cổ họng của nàng ta, thuận thế bay xuống, dẫn nàng ta vào bóng tối vĩnh hằng.

“Ầm” một tiếng, cỗ xe nổ tung, biến thành quả cầu lửa trong không trung, chiếu sáng cả quả núi, con bướm từ đỉnh quả cầu lửa bay lên. Một lúc sau, ngọn lửa và làn khói đen bị tiêu tán trong gió, tan biến thành luồng khói bụi. Lúc này nó mới đập cánh bay khỏi núi.

Tần Ứng Bảo ngồi ở mép giường, nhìn hai mắt Tạ Tiểu Ngọc nhắm nghiền, gương mặt của nàng ta tái nhợt, không một tia máu hồng, môi mím chặt, trong màu trắng lộ ánh xanh xao.

Trong lòng hắn ta đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ không tốt đẹp, vì vậy vội vàng đưa hai đầu ngón tay đến phía trước mũi của nàng ta: Lạnh toát, không cảm nhận được một chút hơi thở nào.

Tần Ứng Bảo sợ hết hồn, trở mình ôm nàng ta vào trong lòng, ngón tay vừa ấn vào nhân trung của nàng ta, Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên mở mắt nhìn chằm chằm vào hắn ta.

Tim của Tần Ứng Bảo đập thình thịch, sau đó lại kiềm chế lại: “Tiểu Ngọc, cô làm ta sợ đấy, ta còn tưởng cô giữa ban ngày mà lại…” Hắn ta ôm nàng ta vào lồng ngực, rất muốn áp sát da thịt của nàng ta vào cơ thể của mình.

Tạ Tiểu Ngọc không phản kháng, ngược lại lại tiến đến bên tai hắn ta: “Hiệu úy, ngài sợ hãi như vậy không giống Tần đại nhân thường ngày chút nào”

Lỗ tai của Tần Ứng Bảo bị hơi thở của nàng ta làm cho ngứa ngáy, trong lòng lại kích động, hắn ta nâng khuôn mặt của nàng lên: “Cô nói xem bây giờ ta giống gì nào?”

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười, đưa ngón tay lên vuốt lông mày rậm của hắn ta: “Giống một đứa trẻ lên ba”

“Đứa trẻ sao?” Khóe miệng của hắn ta nhếch lên cười đểu một cái, hắn ta đưa tay kéo tấm màn che xuống: “Vậy thì ta để cô nhìn xem, phu quân của cô rốt cuộc giống trẻ con hay nam nhân”

***

Yến Nương và Trình Mục Du cưỡi ngựa đi trước, Sử Phi và Do Khắc Kiệm đi theo phía sau, đã chạy mấy dặm đường núi, thấy con ngựa không nhúc nhích nữa, Sử Phi ở phía sau kêu lên: “Đại nhân, đại nhân, nghỉ chân một chút, để ngựa uống nước rồi hãng lên đường”

Thế nhưng hắn gọi mấy tiếng mà người phía trước cũng không trả lời, Yến Nương nhìn về phía Trình Mục Du, thấy sắc mặt nghiêm túc của hắn, đôi mắt thẫn thờ nhìn về phía trước, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)