Lão Tạ bị hành động tinh nghịch của nàng chọc cười, chỉ ngón tay vào đầu Tạ Tiểu Ngọc: “Nha đầu này tùy tiện uống thuốc như vậy, lát nữa cẩn thận đau bụng”Ngón tay vừa chạm lên trán của Tạ Tiểu Ngọc, mặt đột nhiên thấy ấm nóng, lão Tạ bất giác nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thấy khóe miệng của Tạ Tiểu Ngọc trào máu ra, trợn mắt nhìn đôi mắt to thất thần, hoảng hốt nhìn mình, chén thuốc trong tay rơi xuống đất, vỡ nát. Lão Tạ đưa tay lên sờ mặt, nhầy nhụa và ấm nóng, ông ta run rẩy giơ bàn tay ra trước mắt, một vệt máu tươi hiện ra trước mắt ông ta.
“Cha… Cha…” Tạ Tiểu Ngọc bất lực đưa tay về phía ông ta, tiếc rằng đầu ngón tay chưa chạm nhau thì nàng ta cũng ngã xuống đất, ngực thở nặng nề phập phồng mấy cái, đột nhiên sụp xuống không động đậy nữa.
“Người đâu, mau cứu người” Lão Tạ ôm cơ thể mềm nhũn của con gái, gào khóc như đứa trẻ.
Trong chốc lát, tỳ nữ và người ở xúm đầy trong sân, đứng vòng trong vòng ngoài nhưng không có ai dám vào. Tạ Tiểu Ngọc khẽ đảo mắt rồi nằm trong lòng của lão Tạ, thấy bộ dạng của Tạ Tiểu Ngọc, chân của ông ta tê liệt mềm nhũn trên đất, ngón tay run run đưa đến dưới mũi của nàng ta rồi chợt rụt lại.
Lúc lâu sau, ông ta mới quay đầu lại, ánh mắt sáng rực toát ra vẻ hung ác như dã thú: “Là ai? Ai đã hại con bé?”
Mấy người ở bị tiếng gào thét của ông ta làm cho run sợ, cúi đầu dúm người lại rồi quay sang nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
Bỗng nhiên Tần Ứng Bảo liếc về phía người đứng ngoài cùng đám đông, hắn ta xổng thẳng đến phía nàng ta, tay phải nắm chặt phía dưới cằm của Tần phu nhân, năm ngón tay nắm thật chặt, khiến cằm của nàng chảy máu: “Là ngươi à, ở phủ hiệu úy này chỉ có ngươi mới có thể làm ra chuyện như vậy”
Tần phu nhân trợn mắt nhìn hắn ta, nàng ta thấy cằm của mình sắp bị hắn ta bóp nát, hơi thở trong khí quản không lên được cũng không xuống được, khuôn mặt nhỏ bị đỏ lên.
Tần Ứng Bảo thấy dáng vẻ của nàng ta như vậy nhưng không những không có ý dừng tay lại mà càng bóp chặt hơn, hắn nhấc cả người Tần phu nhân khỏi mặt đất.
Những người ở lại phải chứng kiến một vụ án mạng, vội vàng quỳ xuống, miệng kêu lên: “Xin Hiệu úy bớt giận”
“Hiệu úy…” Đột nhiên trong tiếng ồn ào phát ra một tiếng thì thầm nhỏ nhẹ, âm thanh tuy nhỏ nhưng lại khiến Tần Ứng Bảo dứt khoát dừng động tác lại, hắn ta quay đầu lại thì phát hiện Tạ Tiểu Ngọc đang ngồi dậy, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, và quay sang phía hắn ta cười.
Tần Ứng Bảo ném Tần phu nhân sang một bên, chạy nhanh như gió đến bên cạnh đình. Hắn ta nhìn vào nụ cười có núm đồng tiền của cô gái đẹp như hoa, nhưng không dám tiến đến gần, sợ khi mình bước đến thì nàng sẽ bị gió thổi đi mất.
Tạ Tiểu Ngọc vẫn quay về phía hắn ta và cười, trong vẻ tươi sáng lại toát lên vẻ quái dị: “Trông ta giống quỷ à” Nàng ta nhìn xung quanh, rồi thấy lão Tạ và Tần Báo Ứng nghi ngờ mà nhìn chằm chằm mình, vì vậy lại cười một cái: “Mọi người sẽ không nghĩ là thuốc này có độc chứ?” Vừa dứt lời, nàng ta lấy ngón tay chấm lên thuốc đổ trên mặt đất sau đó bỏ vào miệng, ánh mắt đầy vẻ trêu đùa: “Hiệu úy, ngài nhìn xem, ta không sao cả”
Tần Ứng Bảo xông tới ôm nàng ta vào lòng, cảm giác tuyệt vời nhất trên đời là vừa mất đi lại tìm lại được, Tạ Tiểu Ngọc dựa đầu vào vai hắn ta, ánh mắt nhìn sang phía Tần phu nhân đứng sau đám đông, dùng khẩu hình miệng nói với nàng hai chữ: “Cảm ơn”
***
Ngón tay của Tần phu nhân đặt trên ghế càng bấu càng chặt, vết nhăn giữa chân mày càng lúc càng sâu: Tạ Tiểu Ngọc vừa nói hai kia với nàng ta là có ý gì? Cảm ơn? Sao nàng ta lại muốn cảm ơn, cảm ơn vì suýt chút nữa hạ độc chết nàng sao?
“Két” một tiếng, móng tay của nàng ta bị gãy, cuối cùng cội nguồn của suy nghĩ trong lòng cũng bị tiếng động này làm cho sợ hãi, nàng ta cố gắng kìm lại tiếng gào sắp thoát ra khỏi cổ họng, toàn thân nhễ nhại mồ hôi.
Bỗng nhiên cánh cửa từ từ mở ra, Tần phu nhân hai nhìn chằm chằm vào giữa cánh cửa, nàng ta nhích từng chút ra phía sau ghế, cầm lọ hoa trên bàn lên, cơ thể được kéo căng ra như dây cung.
Khi thấy bóng dáng của Thấm Nhi xuất hiện trước cửa, nàng ta mới hít một hơi thật sâu, rồi từ từ đặt cái bình về chỗ cũ. Thấm Nhi thấy dáng vẻ của nàng ta nhìn mình như nhìn thấy kẻ thù liền nhẹ giọng nói: “Phu nhân, người thế nào rồi?”
Tần phu nhân bước ba bước tới gần nàng ta, hai tay giữ vai của nàng ta: “Đã bỏ nó vào chưa?”
Thấm Nhi ra sức gật đầu: “Ta tự tay bỏ vào mà, thuốc cũng là ta bưng ra…”
“Vậy sao người không chết, đó là… thạch tính mà” Giọng nói của nàng ta càng lúc càng nhỏ.
“Phu nhân, ta cũng thấy kỳ lạ, rõ ràng nàng ta đã tắt thở, sao có thể lập tức sống lại, giống như được hoàn hồn vậy”
“Hoàn hồn sao?” Tần phu nhân bắt lấy trọng điểm trong câu nói: “Hoàn hồn… Hoàn hồn…” Lẩm bẩm mấy lần, sau đó nàng ta đột nhiên bước nhanh về phía tủ quần áo, tiện tay lấy bộ quần áo ra, rồi lại lấy mấy thỏi bạc, gói chung tất cả vào một cái túi, sau đó quay lại đưa cho Thấm Nhi một thỏi bạc.
Nàng ta nhìn ngó xung quanh rồi mới nhỏ giọng dặn dò: “Không được nói với ai, ngươi ra ngoài có một chiếc xe ngựa cùng với phu xe, đợi ta ở cổng của phủ hiệu úy, bây giờ ta phải quay về Biện Lương không thể chần chừ được”
“Biện Lương? Nhưng phu nhân à, nếu người đi thì phủ hiệu úy này sẽ thuộc quyền của Tạ cô nương kia sao?” Thấm Nhi khó hiểu nói.
“Địa vị quan trọng hay mạng quan trọng” Tần phu nhân đột nhiên lớn giọng, nhưng sau đó lại chậm lại, nàng ta bắt lấy tay của Thấm Nhi: “Cha của ta là Ngự sử, ta đến Biện Lương rồi thì không thiếu ngươi, ngươi làm theo lời ta nói đi, mau chóng tìm một chiếc xe rồi quay về, nhớ rằng không được là kinh động đến ai, mau”
Thấm Nhi gật đầu một cái, vội vàng đi ra ngoài, Tần phu nhân nhìn xung quanh căn nhà trống, một lần nữa lại nói ra hai chữ: “Hoàn hồn… Hoàn hồn… Ai đã hoàn hồn?”
Cùng lúc đó, Bùi Nhiên đột nhiên tỉnh dậy khỏi cơn mê.
Lúc nãy trong giấc mơ, hắn ta đang lớn tiếng gọi tên Tiểu Ngọc, bởi vì hắn ta mơ thấy nàng mặc chiếc váy màu hồng đó, đứng ở mép giường lạnh lẽo, cúi người chào hắn một cái: “Bùi Nhiên ca, bây giờ muội phải đi rồi, hôm nay muội tới để tạm biệt huynh”
Bùi Nhiên bắt cánh tay của nàng nhưng bị hụt, lưng toát mồ hôi lạnh: “Tiểu Ngọc, bây giờ muội muốn đi đâu?”
Tạ Tiểu Ngọc không nói gì, chỉ quay về phía hắn ta cười một cái, nụ cười mất dần, nàng cũng tan biến, cuối cùng, từ từ biến mất trong không khí.
Bùi Nhiên bưng mặt khóc thành tiếng, Bùi Phỉ vội vàng đẩy cửa chạy vào: “Ca ca, huynh làm sao thế?”
“Tiểu Ngọc nàng ấy không còn ở trần gian nữa rồi”