Tân An Quỷ Sự

Chương 228: Tà vật

Chương Trước Chương Tiếp

Mục đích ban đầu của Lưu Kế Ân là để Tân Tử Dư tự mình nhìn rõ xem rốt cuộc chân tình của nam nhân có bao nhiêu trọng lượngHắn ta nói: “Cây cột này chỉ đốt một người thôi, Tử Dư, nàng chọn đi, nàng muốn tự lên hay để gã lên?”

Thư sinh ở cạnh cây cột đã sợ đến mức khóc lóc rối loạn từ lâu: “Ta không đi, ta không đi, đã giải thích từ trước rồi mà, ta cầm tiền diễn kịch với nàng ta thôi, diễn xong sẽ đi, muốn đốt thì đốt nàng ta, ta có liên quan gì đến ân oán giữa hai người đâu chứ?”

Nghe được những lời này, Tân Tử Dư cứng đờ, một lát sau, đột nhiên nàng ta cười nói với Lưu Kế Ân: “Có phải ta đi lên, ngươi sẽ thả gã ra không?”

Lưu Kế Ân bị câu hỏi của nàng ta làm cho sững sờ: “Nàng không hiểu sao? Nam nhân này là ta thuê tới, cái gọi là tình nghĩa ngàn vàng của nàng còn không nặng bằng sợi tóc bị đốt cháy của gã đâu”

Tân Tử Dư như không nghe thấy, vẫn lặp lại câu kia: “Có phải ta đi lên, ngươi sẽ thả gã ra không?”

Ánh mắt của nàng ta thẳng tắp, giống như bị điên vậy. Đột nhiên, nàng ta nhấc lòng bàn chân lên, cả người giống như một con bướm bay về phía cột đồng đang cháy đỏ rực, hơn nữa… Hơn nữa, sau khi dán cơ thể lên, nàng ta còn cố ý ấn mạnh khuôn mặt mình vào.

Đột nhiên có người dính vào, cột đồng càng bùng lên, dường như tất cả lửa nóng đều tập trung trên người Tử Dư, tiếng đốt dầu mỡ không ngừng truyền ra, tách tách, khói đen cũng biến thành màu trắng dày đặc, nhốt cả người nàng ta trong đó.

Trong làn khói trắng cuồn cuộn, chỉ nhìn thấy trâm ngọc hồ điệp kia đã biến thành màu đỏ thẫm, giống như hút no máu tươi của Tử Dư vậy.

Đến lúc này, Lưu Kế Ân mới sực tỉnh, hắn ta vội vàng gọi mấy tên người ở kéo Tử Dư xuống. Nhưng da của nàng ta đã dính chặt vào cột đồng, có vài người bị bỏng nhưng vẫn không thể kéo nàng ta ra được.

Cứ như vậy, nàng ta bị thiêu thành một khối da người cháy đen, từ một mỹ nhân phong thái yêu kiều biến thành một khối da người.

Tử Dư chết thảm như vậy, tất nhiên hồn phách không thể yên bình. Bắt đầu từ lúc đó, Lưu gia liên tục có người chết, hơn nữa mỗi người chết đều có dấu vết bị lửa đốt trên người. Lưu Kế Ân sợ hãi, bèn thuê một chiếc thuyền để chuẩn bị rời khỏi Dĩnh Xương, nhưng lúc thuyền đi được một nửa thì đột nhiên có một chiếc trâm trồi lên mặt sông. Đúng vậy, chính là chiếc trâm ngọc hồ điệp kia, nó cứ không nhanh không chậm trôi theo bên cạnh chiếc thuyền lớn.

Lưu Kế Ân bị dọa đến phát điên, đứng ở trên mép thuyền mà chửi ầm lên với trâm ngọc. Đang mắng chửi thì cảm thấy có gì đó không đúng, bèn ngẩng đầu nhìn, không biết cánh buồm đã bị cháy từ khi nào, đang lung lay sắp đổ ngay trên đỉnh đầu hắn ta. Hắn ta vừa định chạy thì tấm vải buồm lớn đã đổ nhào xuống và trùm lên người hắn ta, cuối cùng biến thành một quả cầu bốc cháy.

Lưu Kế Ân gào thét, lăn qua lăn lại trên boong tàu, các bộ phận khác của thuyền gỗ cũng rất nhanh đã bị lửa đốt tới, toàn bộ thân thuyền giống như một chiếc quan tài lửa vô cùng lớn, ngọn lửa nhuộm đỏ cả bầu trời, mọi người ở khắp bốn phương tám hướng đều thấy được. Con thuyền cháy trên mặt sông gần nửa canh giờ mới chậm rãi chìm xuống đáy sông, tất cả mọi người trên thuyền đều bị chôn cùng với Lưu Kế Ân.

“Trâm ngọc đâu?” Yến Nương nhìn ông lão vẫn còn đang đắm chìm trong chuyện xưa, nhẹ nhàng hỏi.

Ông ta thẫn thờ nhìn Yến Nương: “Chìm xuống đáy sông cùng với con thuyền rồi”

“Ý ta là, nửa còn lại của trâm ngọc đâu”

Đột nhiên ông lão ngẩng đầu lên, rồi lại cúi đầu xuống: “Ta không hiểu cô đang nói gì” Khóe miệng Yến Nương nhếch lên, đứng dậy đi vào rừng cây bên cạnh, Trình Mục Du và Sử Kim đi theo phía sau nàng.

Có một bia đá nhỏ được lập trong rừng, phía trước tấm bia đá có vài gốc hoa dại tươi tốt, phía trên còn có sương sớm ban mai đọng lại. Mặt trên tấm bia đá có mấy chữ lớn ‘Mộ Tân Tử Dư’ được khắc rất rõ ràng, bên cạnh chữ lớn còn có một dòng chữ nhỏ: Trượng phu Do Khắc Kiệm lập.

Sau khi nhìn thấy bia mộ, ba người liếc nhau rồi lập tức đi ra khỏi rừng.

Yến Nương nhìn bóng lưng tang thương kia: “Do Khắc Kiệm, ông nói trâm ngọc là tín vật, vậy nên nàng ta đã đưa nửa kia cho ông, đúng chứ?”

Do Khắc Kiệm quay đầu lại, hai hàng nước mắt đục ngầu rơi xuống dọc theo đường nét gồ ghề trên khuôn mặt, đột nhiên âm thanh của ông ta cao vút: “Là tín vật, cũng là tà vật, ta giữ lại trâm ngọc này là vì nếu có ngày gặp được nhau ở dưới âm phủ, ta muốn nói cho nàng ấy biết rằng ta không hề nói những lời tuyệt tình đấy, mà là chiếc trâm này nói” Đột nhiên ông ta lục lọi bên trong áo vải rách, rồi móc ra một cây trâm ngọc hồ điệp đỏ rực.

“Ngày đó ta muốn nói nàng ấy đừng tới, còn muốn nói cho nàng ấy biết, tuy ban đầu tấm lòng của ta là giả, nhưng hiện tại là thật. Nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói nên lời, không biết tại sao còn nói ra một đống lời tuyệt tình như vậy” Ông ta nhìn cây trâm trong tay, tròng mắt hơi lồi ra, bên trong nhen nhóm ánh sáng thù hận.

“Do Khắc Kiệm, không cần đợi đến sau khi chết, hiện tại ông đã có cơ hội chính miệng nói cho nàng ta biết” Trình Mục Du ở một bên thản nhiên nói.

***

Tần phu nhân nhét một cái vòng ngọc vào trong tay Thấm Nhi, Thấm Nhi từ chối vài lần, cuối cùng vẫn khó cưỡng lại cám dỗ mà chậm rãi nhét nó vào tay áo.

Tần phu nhân mỉm cười: “Một cái vòng ngọc thôi mà, không cần phải cẩn thận như vậy đâu, nếu làm việc tốt, sau này sẽ có phần thưởng cho ngươi”

“Phu nhân… Phu nhân muốn ta làm gì?”

“Ngày xem kịch, Hồng Dục có đến chỗ ngươi một chuyến, vậy thuốc kia đâu?”

Thấm Nhi ấp úng: “Không phải đêm đó xảy ra chuyện ạ? Lão Tạ đến thăm Tạ cô nương, thuốc cũng không uống, nên ta… Đổ nó đi rồi”

“Đổ đi? Hồng Dục không còn nữa, chẳng lẽ chỉ thị của ta không được tính nữa à, hay là trong lòng ngươi chỉ có vị Tạ cô nương kia nên không thèm để Tần phu nhân là ta vào mắt nữa”

Thấm Nhi sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: “Phu nhân nói oan cho ta quá, Thấm Nhi chỉ làm việc cho một mình phu nhân, trước kia như thế, hiện tại cũng không dám có chút sơ suất nào”

Tần phu nhân mỉm cười rồi kéo nàng ta đứng lên, lúc cầm lòng bàn tay của nàng ta thì nhét vào một bọc giấy nho nhỏ: “Thuốc kia sẽ khiến người ta không ngừng ho ra máu, lão Tạ có bệnh phổi từ trước, nên dù có chết cũng không ai nghi ngờ đến ngươi đâu” Nàng liếc mắt nhìn Thấm Nhi một cái: “Trước kia Hồng Dục làm thế nào, bây giờ ngươi làm thế đấy, xảy ra sơ hở thì đừng trách ta hỏi tội, còn nếu làm thỏa đáng, ngươi sẽ được hưởng cẩm y ngọc thực”

***

“Tạ lão gia tử, nên uống thuốc thôi, ta để đây cho ngài nhé” Nhân lúc cha con Tạ Tiểu Ngọc đang ngắm hoa, Thấm Nhi đặt bát lên bàn đá trong đình, sau đó lặng lẽ trốn vào bụi cây bên cạnh để canh chừng.

Lão Tạ đáp một tiếng rồi đi qua, cầm lấy cái bát đặt ở dưới mũi ngửi một cái: “Khổ quá thôi, Tiểu Ngọc à, bệnh của cha cũng tốt lắm rồi mà, ngày nào cũng rót mấy bát thế này, e là không có bệnh cũng bị ép thành có”

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười, nhận lấy bát thuốc từ tay lão Tạ: “Cha, cha còn nhớ lúc nhỏ cha dỗ con uống thuốc như thế nào không? Cha luôn uống một ngụm trước, sau đó nói, Ngọc nhi à, đừng khóc, ngọt lắm, cha bỏ thêm đường vào trong rồi” Nói xong, nàng ta thổi mép bát rồi nuốt một ngụm thuốc xuống.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)