Dứt lời, nàng ta bèn quay người đi, Tần Ứng Bảo bắt lấy tay nàng ta: “Quay về làm gì, bảo người mang thêm ghế là được”Nghe vậy, gã sai vặt đứng bên cạnh vội vàng bê ghế đến xin chỉ thị: “Hiệu úy, ngài xem nên để chiếc ghế này ở đâu?”
Tần Ứng Bảo chẳng thèm ngẩng đầu lên, chỉ chăm chú nhìn đôi mắt phượng của Tạ Tiểu Ngọc: “Còn có thể để ở đâu, đương nhiên Tiểu Ngọc ngồi gần ta”
Gã sai vặt đó đáp lời, vội vàng đặt ghế xuống. Tạ Tiểu Ngọc nhàn nhã ngồi xuống, ngón tay vẫn quấn lấy Tần Ứng Bảo, không hề muốn tách rời. Nhìn thấy cảnh này, các tân khách đều thì thầm vào tai nhau: “Còn chưa qua cửa đã ngồi ngang hàng với đại phu nhân”
“Nếu mà gả vào rồi, sinh thêm một trai một gái, ta thấy, có khi phủ hiệu úy này sẽ phải đổi nữ chủ nhân đấy”
Những lời này đều lọt vào tai Hồng Dục, nàng ta lén nhìn Tần phu nhân đang ngồi bên cạnh. Thấy nàng đang ngồi thẳng lưng, mặt không cảm xúc nhìn sân khấu, hình thành một sự đối lập rõ rệt với hai bóng người đang nói chuyện thân mật ở bên cạnh. Lòng Hồng Dục lạnh lẽo, suýt rơi nước mắt. May nhờ tiếng “leng keng” vang lên, các diễn viên bước từ sau màn lên sân khấu, đập tan hết mọi thứ trong sảnh.
Các tiết mục đầu tiên là phất cờ, múa, cồng chiêng, múa kiếm,… sau đó là tạp kịch. Trên sân khấu có người đánh cồng, người đánh trống, năm người lần lượt lên sân khấu, đeo khăn quấn đầu, mặc áo choàng cổ tròn có dây rút, trên mặt bôi thuốc màu không nhìn ra dáng vẻ. Họ đứng cùng nhau, giả làm ông lão của thôn Sơn Đông và Hà Bắc. Bắt chước ngôn ngữ của làng xóm y như thật, khiến cho người xem bên cười vui vẻ.
Nam nhân vóc dáng cao ráo đứng ngoài cùng, đội khăn mềm, mặc áo ngắn, hở ngực hở bụng. Tay trái hắn ta cầm một lồng chim, bên trong có một chú chim nhỏ. Hắn ta đưa tay ra trêu chim, chú chim hót vài tiếng, hắn ta lại trêu tiếp nhưng chú chim không thèm hót nữa, cuối cùng hắn đành bắt chước tiếng chim. Lúc này, chú chim nhỏ mới bay lên bay xuống trong lồng, hót theo hắn.
Tấn Ứng Bảo dùng khuỷu tay khẽ huých nàng ta: “Này, gặp đồng liêu rồi”
Tạ Tiểu Ngọc không để ý đến Tần Ứng Bảo, nàng ta chỉ nhìn chằm chằm vào nam nhân đó không chớp mắt, trong mắt lại lấp lánh ánh nước. Tạ Tiểu Ngọc cười ngả ngớn với hắn ta, rồi vươn tay ôm lấy cánh tay Tần Ứng Bảo, gối đầu lên vai hắn ta. Tần Ứng Bảo động lòng, cũng sát lại gần, ngửi hương thơm trên cổ nàng ta. Hắn như rơi vào trong giấc mơ, mọi thứ xung quanh tựa như không còn nữa. Chỉ còn hắn và nàng cứ dựa sát vào nhau như vậy cho đến khi sông cạn đá mòn.
Bùi Nhiên cầm lồng chim đứng trên đài, đôi mắt chua xót sắp không mở nổi nhưng vẫn không thể rời mắt khỏi cặp đôi dưới sân khấu: Là hắn ta lo lắng dư thừa sao? Bây giờ Tiểu Ngọc ăn sung mặc sướng, không biết sống tốt hơn trước bao nhiêu lần. Uổng công hắn ta còn muốn cứu nàng khỏi chốn ma quỷ, không nghĩ tới, bên ngoài mới là chốn ma quỷ của nàng. Hắn chán nản mỉm cười, âm nhạc còn chưa kết thúc đã lặng lẽ ra khỏi sân khấu.
Đêm khuya, bên ngoài có gió lạnh thổi qua, mặc dù trên tay cầm lò sưởi ấm nhưng Tần phu nhân vẫn không khỏi hắt hơi. Tạ Tiểu Ngọc không lạnh, tay nàng ta được Tần Ứng Bảo nắm chặt, lòng bàn tay còn đổ mồ hôi ươn ướt.
“Phu nhân, ta lấy áo choàng cho người nhé” Hồng Dục xin chỉ thị, Tần phu nhân gật đầu, nàng ta bèn đứng dậy đi ra ngoài sảnh.
Thấy bóng dáng nàng ta biến mất khỏi bên ngoài rèm cửa, Tạ Tiểu Ngọc cũng tránh khỏi tay Tần Ứng Bảo: “Ta thấy hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài đi dạo”
“Ta đi với cô” Tần Ứng Bảo vừa đứng dậy, lại bị nàng ta nhẹ nhàng đè lại.
“Không cần đâu, ta chỉ đi loanh quanh chút thôi, khách khứa còn đang ở đây, sao chủ nhà lại có thể rời đi chứ”
Tần Ứng Bảo vẫn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tạ Tiểu Ngọc lại cười như làm nũng: “Một lát thôi, không phải ngài sợ ta đi cùng người khác đấy chứ” Hắn ta bị nụ cười này khiến cho chết mê chết mệt, không còn lựa chọn nào khác ngoài gật đầu đồng ý.
Quả nhìn như nàng ta nói, chưa đến nửa canh giờ, nàng ta đã trở lại. Nàng ta nhận lấy lò sưởi từ nha hoàn, rồi tiếp tục dựa vào Tần Ứng Bảo, chăm chú nhìn lên sân khấu với hắn ta. Thấy vở diễn ở trên cũng sắp kết thúc, Tạ Tiểu Ngọc cũng hơi mệt mỏi, mí mắt chớp liên tục, dáng vẻ mơ màng buồn ngủ.
“Vừa nãy đi làm gì mà giờ mệt mỏi vậy?” Tần Ứng Bảo sờ cằm nàng ta.
Tay Tạ Tiểu Ngọc chọc ngực hắn ta: “Nhớ ngài đấy”
Tần phu nhân không thể nhìn nổi nữa, nàng ta đứng dậy chắp tay thi lễ: “Nha đầu Hồng Dục nói đi lấy áo choàng, nhưng không biết lại đi chơi ở đâu rồi? Ta thấy hơi lạnh nên cáo lui trước”
Tần Ứng Bảo đang định đáp lời, trên sân khấu “leng keng” một tiếng, kịch cuối cùng cũng diễn xong.
Hắn ta ngáp một cái, lười biếng nhìn Tần phu nhân: “Cùng đi đi”
Ba người chào hỏi khách xong, bèn cùng đi ra ngoài cửa, đám nha hoàn vén rèm lên, xách đèn đi ngoài trước. Ánh sáng của những chiếc đèn lồng biến đình viện u tối thành màu vàng ảm đạm. Một cơn gió thổi tới, thổi cây mai đối diện cửa lớn đung đưa, tiểu nha đầu dẫn đầu dụi mắt, nâng đèn lồng lên: “Đó là gì vậy?”
Có một thứ hình tròn bị cắm vào cây mai, chất lỏng nhỏ giọt xuống, cành cây bị ép kêu rắc rắc.
Lại có một cơn gió thổi tới, mang theo mùi tanh nồng nặc len lỏi vào mũi mọi người. Vào lúc này, nha hoàn đi đầu tiên buông lỏng tay, đèn lồng rơi xuống đất, lửa nhảy vài lần trên mặt đất rồi tắt ngúm. Cành cây cuối cùng cũng gãy “rắc” một tiếng vì không chịu được lực nén, thứ đó từ trên cao rơi xuống đất, lăn vài vòng rồi dừng trước mặt Tần phu nhân.
Hai mắt Hồng Dục hướng lên trên, đôi mắt đen láy trừng lên với nàng ta. Tròng trắng dưới ánh đèn lúc đỏ lúc vàng, màu sắc cứ thay đổi qua lại, đẹp đẽ, chói mắt.
Phu nhân đứng yên không nhúc nhích, nàng ta cắn chặt môi dưới, năm ngón tay nắm chặt lại, khiến lòng bàn tay rỉ máu. Tạ Tiểu Ngọc đứng bên cạnh lại kêu lên, cơ thể mềm nhũn ngã vào lòng Tần Ứng Bảo.
***
Bùi Nhiên ngồi bên bàn ngẩn ngơ, nước bên cạnh đã nguội lạnh nhưng hắn ta chưa uống ngụm nào. Bây giờ trong đầu hắn ta toàn là chuyện vừa xảy ra trong Tần gia: “Đêm nay ở đó có người chết, người chết là một nha hoàn. Cơ thể nàng ta bị chia thành năm khúc, mỗi một khúc đều được cắm vào mỗi cây khác nhau, như thịt viên bị chiếc đũa đâm xuyên qua.
Nhưng dù hiện trường thê thảm đến thế, mà Trần Ứng Bảo cũng không báo quan. Ngược lại còn cho mỗi người trong đoàn kịch một thỏi bạc, bảo bọn họ dù ra sao cũng không được đồn đại chuyện này ra bên ngoài. Thế này là vì sao? Chẳng lẽ hắn ta muốn bảo vệ ai?
…
Là nàng ư?
Bùi Nhiên đứng dậy khỏi ghế, đi đi lại lại trong căn phòng chật hẹp, cuối cùng ngẩng đầu nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong hoa viên đêm nay: Tạ Tiểu Ngọc đi theo sau nha đầu Hồng Dục đó, bước chân của nàng ta rất nhẹ, gần như kiễng chân mà đi, đôi mắt như mèo vừa cảnh giác vừa tràn ngập sát khí.