Tân An Quỷ Sự

Chương 224: Nghe kịch

Chương Trước Chương Tiếp

“Búi tóc…” Nàng còn chưa dứt lời, Trình Mục Du đã tìm ra sơ hở trên tranh thêu: “Cô nương, nữ nhân này là ai? Sao lại búi tóc nước Mân”“Nàng ta là chủ nhân cây trâm, cũng là người chúng ta muốn tìm” Yến Nương nhìn không chớp mắt vào búi tóc đó, nói bằng giọng điệu sâu xa.

***

Cửa lớn Tần phủ mở rộng, một đám sai vặt đi ra đi vào, có người chuyển hòm, có người quét mặt đất, có người bưng trà đưa nước.

Một phủ đệ tổ như vậy nhưng lại chật kín người, rất náo nhiệt.

“Hôm nay là ngày gì vậy, cũng có phải là sinh thần của chủ nhân nào đâu, sao hiệu úy lại gọi đoàn kịch đến phủ vậy?” Một gã sai vặt mới đến nhìn khách khứa như nước chảy, cười ha hả dò hỏi người bên cạnh.

“Chẳng phải ngày gì hết, ta nghe nói, hiệu úy muốn tạo niềm vui cho Tạ cô nương mới tới kia nên mới mời đoàn kịch tới”

“Thế này gọi là gì nhỉ? Kịch khói lửa chư hầu? Ngàn vàng khó mua một nụ cười của hồng nhan? Ôi trời”

Hắn ta bị người kia véo một cái rất mạnh vào hông: “Ngươi nhỏ tiếng một chút, nếu phu nhân nghe thấy là sẽ bị phạt đấy”

“Này, bây giờ cả phủ đều biết hiệu úy sủng ái vị Tạ cô nương kia nhất, mọi người đều đang nịnh nọt nàng ta. Còn phía đại phu nhân thì cứ đối phó tạm bợ là được, thế này gọi là gì? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”

“Đừng giả vờ làm tú tài nữa, đi làm việc của ngươi đi. Hôm nay trong phủ nhiều người, phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra chuyện gì”

Đám sai vặt gật đầu rồi tản ra, Hồng Dục bước ra từ sau cây cột trên hành lang, giễu cợt: “Một đám nhãi ranh gió chiều theo chiều đó, để xem qua đêm nay, các ngươi có thể tìm ai để khóc” Dứt lời, nàng ta liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý đến mình thì mới cẩn thận đi về phía Nam Tương các.

Như nàng ta đoán, trong Nam Trương các không hề có người khác, Tạ Tiểu Ngọc đang ngắm hoa trong hoa viên với cha nàng ta. Cả toà viện chỉ còn lại tiểu nha đầu Thấm Nhi đang nhóm lửa. Thấy nàng ta tới, tiểu nha đầu đó nháy mắt ra hiệu với nàng ta, rồi đi ra chỗ khác. Ngày sau đó, Hồng Dục đi vào nhà bếp, đổ một ít bột màu đỏ được gói trong giấy dầu vào trong nồi đất trên bếp.

Lúc đi ra, Thấm Nhi hơi căng thẳng xoa tay: “Hồng Dục tỷ tỷ, nếu nàng ta chết, hiệu úy hỏi tội ta thì phải làm sao?”

Hồng Dục trừng mắt với nàng ta: “Không phải đã nói với ngươi từ lâu rồi sao? Có chuyện gì thì phu nhân sẽ chịu trách nhiệm, ngươi cứ yên tâm đi. Nhớ kỹ, sau khi nghe kịch xong thì cho nàng ta uống thuốc đó, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì”

Tạ Đình Ngọc ngồi giữa đình mát trong hoa viên, nhìn chằm chằm vào chén trà trên tay. Nước trong chén trà chuyển động, phản chiếu một bóng người. Người đó hơi há miệng ra, trên lưỡi có một cây nến đỏ. Tạ Tiểu Ngọc kêu lên một tiếng, đẩy chén trà ra xa, nước trà chảy theo mặt bàn giọt xuống mặt đất, thấm ướt đôi giày thêu của nàng ta.

“Tiểu Ngọc” Lão Tạ ngồi đối diện đứng lên, lau bàn bằng ống tay áo, sau đó lo lắng nhìn con gái: “Con làm sao mà cứ thấp tha thấp thỏm thế, mau để cha xem có bị bỏng không?”

Tạ Đình Ngọc chậm rãi đứng dậy, giọng nói run rẩy: “Sau khi Đình Phương chết, con nhìn thấy trên trung y của mình dính tro đen. Lúc đó con cũng không để ý, nhưng… mấy ngày trước không thấy cây nến trong phòng nữa, trong miệng thím Ngô lại đầy dầu nến…” Nàng ta quay người lại, cầm chặt tay lão Tạ: “Cha, cha nghĩ xem, có phải hai người họ là do con giết không?”

Lão Tạ liếc qua tiểu nha đầu ngắm hoa mai bên cạnh, vội vàng bảo con gái im miệng: “Con đừng nói lung tung, sao con lại không biết mình có giết người hay không, để người ta nghe được thì phải làm sao?”

Tạ Đình Ngọc nhắm mắt lại: “Đúng vậy, sao gần đây con lại thường xuyên không nhớ mình đang làm gì, hình như đầu óc có khoảng trống, có phải thứ thuộc về con…” Nàng ta nắm chặt tay gõ mạnh vào đầu mấy cái: “Cha, con làm sao vậy nhỉ, ngày nào cũng mơ mơ màng màng, cứ như bị mất đi linh hồn vậy”

Lão Tạ nắm chặt cổ tay con gái: “Biến cố đột ngột xảy ra, đầu óc con trở nên mơ hồ cũng là bình thường” Ông ta thở dài: “Thật ra trong lòng cha có câu này muốn nói với con nhưng lại cảm thấy có lỗi với Bùi Nhiên, cho nên mãi mà không nói được. Chỉ là con xem, bây giờ mọi việc không thể tránh được, cha con hai ta hoàn toàn không thể rời khỏi phủ hiệu úy. Vả lại hôm qua hiệu úy cũng tới tìm cha, nói muốn nạp con vào làm thiếp của hắn. Lúc đó ta mới hiểu, không phải hắn chỉ có hứng thú nhất thời với con, hay là con cứ thuận theo hiệu úy, có lẽ con cứ ở yên trong phủ, tâm ma cũng có thể được xóa bỏ”

Mặt Tạ Tiểu Ngọc đanh lại: “Con và Bùi Nhiên có hôn ước trước, nếu bây giờ còn gả cho hiệu úy, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười hay sao. Cha, sau này đừng nói những lời như vậy nữa, Tạ Đình Ngọc con dù có chết cũng sẽ không gả cho Tần Ứng Bảo”

Tần Ứng Bảo đứng sau bụi cây cao phía sau, nghe những lời Tạ Tiểu Ngọc nói không sót chữ nào. Sắc mặt hắn ta dần ảm đạm, sự vui vẻ trên mặt lập tức biến mất không còn dấu vết. Hắn ta ném đoá hoa mai trắng vừa mới hái xuống mặt đất, chán nản quay người đi, thất thểu đi ra khỏi hoa viên.

Đêm nay, cả phủ hiệu úy giăng đèn kết hoa, xinh đẹp lạ thường. Sân khấu đã được dựng xong, bên trên trải tấm thảm lớn màu đỏ. Trống, sáo và đàn được đặt trên các sạp, chỉ chờ các diễn viên lên sân khấu.

Dưới sân khấu chật kín người, Tần Ứng Bảo và Tần phu nhân ngồi ở giữa hàng đầu tiên. Bên cạnh đều là khách quý được mời đến, đám sai vặt và nha hoàn ở bên cạnh bưng trà và hoa quả, bận khủng khiếp.

“Tần đại nhân, nghe nói gần đây ngài mới có được một mỹ nhân, sao lại không thấy người đâu?” Người bên cạnh đến hàn huyên với Tần Ứng Bảo.

“Nàng ấy không khỏe nên không đến…”

Còn chưa dứt lời, rèm cửa đột nhiên được vén lên, Tạ Tiểu Ngọc đi vào dưới sự dìu đỡ của hai nha hoàn. Chỉ thấy nàng ta mặc y phục hoa phượng đỏ, chân đi đôi giày thêu hoa mẫu đơn như ý. Nàng ta không còn để bím tóc như thường nữa mà búi thành hình rẻ quạt, hơi kỳ lạ nhưng không che được vẻ đẹp của nàng. Trên búi tóc là cây trâm ngọc hồ điệp đó, sáng trong, như có thể chảy máu.

“Ôi, đây là vị Tạ cô nương đó đúng không, đúng là người đẹp hiếm thấy” Ánh mắt của mọi người đều bị Tạ Tiểu Ngọc thu hút, tất cả đều đứng dậy, khen ngợi dáng người thanh tú yêu kiều.

Tần Ứng Bảo cũng nhìn nàng chăm chú, trái tim lạnh giá lại được một chút ấm áp bao phủ: Không phải nàng ấy nói không đến ư, sao giờ lại đến đây với dáng vẻ lộng lẫy như vậy? Chẳng lẽ nàng ấy hồi tâm chuyển ý nhanh vậy à?

Tạ Tiểu Ngọc đi thẳng đến trước mặt Tần Ứng Bảo, khóe mắt hơi cong xuống, cho hắn ta một nụ cười quyến rũ: “Hiệu úy, có phải ta đến muộn rồi không, ở đây đã ngồi kín người rồi, hay là Ngọc nhi trở về nhé”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)