Nhìn trộm, trèo, hái đào, lộn nhào, tranh giành, ăn đào, chuồn bất ngờ, chui vào lỗ. Hữu Nhĩ đã thể hiện hết động tác của Hầu Quyền một lượt, ngã, nhào, lăn, lật người cho đến khi thở hổn hển liên tục, nằm trên mặt đất rất lâu cũng chưa hồi phục lại. Nhưng Thường Viễn vẫn cứ cúi đầu nhìn đôi giày của mình, hai mắt đờ đẫn, không nhúc nhíchNhân lúc Tưởng Tích Tích uống trà, Yến Nương đi vào trong viện dò hỏi: “Không được à? Con mắt có bản lĩnh mê hoặc lòng người đó của ngươi cũng chẳng có tác dụng gì sao?”
Hữu Nhĩ thở dốc, lời nói cũng không mạch lạc: “Cô nương, con mắt này của ta có thể thay đổi ký ức, đây là bản lĩnh duy nhất trên thiên hạ, không có gì để bàn cãi. Nhưng nếu có những người hoàn toàn không có ký ức thì sao, hoặc là cậu bé này cố ý giấu ký ức của mình đi, cô bảo ta sử dụng pháp lực của mình kiểu gì được đây?”
Yến Nương nhìn Thường Viễn bằng vẻ hơi thương xót: “Người đột nhiên bị kích thích mãnh liệt thì có thể trở thành một người không có ký ức, hẳn là đứa nhỏ này tận mắt nhìn thấy cái chết của song thân mình, sợi dây trong lòng đã đứt đoạn”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Không thể ép cậu bé nhớ lại, nếu không sẽ phản tác dụng, có thể Thường Viễn sẽ ở trong vực sâu tối tăm như bây giờ, mãi mãi không leo lên được”
“Nhưng bây giờ cậu bé cứ nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình. Ôi trời, vừa nãy ta múa quyền một lúc lâu, cậu bé cũng chẳng nhìn ta lấy một cái, mệt chết đi được”
Yến Nương mỉm cười, đi vào trong phòng lấy một cái khung thêu hình chữ nhật ra, Tưởng Tích Tích thấy lạ nên cũng đi theo nàng. Yến Nương ngồi trên đôn đá bên cạnh Thường Viễn, một tay cầm khung thêu, tay còn lại cầm một cây kim bạc, bóng kim nhanh chóng lên xuống, xuyên qua mặt vải. Năm ngón tay thon dài linh hoạt, khéo léo. Đường kim mũi chỉ tựa như có sự sống dưới bàn tay của nàng, quay cuồng quấn quanh khiến người ngồi cạnh xem đến mức hoa cả mắt.
Ánh mắt Thường Viễn cũng dần dần chuyển từ đôi giày nhìn sang. Cậu bé nhìn thấy đường kim nhảy múa lên xuống, không lâu sau thì thành cây liễu lớn, thân cây uốn cong, cành cây vừa mới nảy mầm. Nhưng lạ là nó dường như chỉ có một bên mọc cành lá, còn bên kia thì như bị chặt đứt vậy.
“Một Tay”
Thường Viễn đột nhiên thốt lên hai từ, Tưởng Tích Tích đang định hỏi, lại đột nhiên nín thở: Cậu bé này nói chuyện rồi, từ lúc cậu bé tới phủ Tân An thì vẫn chưa nói câu nào. Ngày nào Tấn Nhi cũng một mình lảm nhảm bên tai mà cậu bé cũng chẳng chịu thốt lên nửa chữ. Nhưng bây giờ, cậu bé lại nói chuyện rồi, mặc dù chỉ nói hai chữ không đầu không đuôi.
“Một Tay? Đây là một cái tên hay” Yến Nương chậm rãi tiếp lời cậu bé.
“Là cha đặt tên đấy, ông ấy nói cây liễu này từng bị bệnh nặng, suýt chút nữa thì chết khô, nào ngờ mấy tháng sau nó lại bắt đầu nảy mầm. Mà nó chỉ mọc một bên nên cha đã đặt tên là Một Tay”
Nghe cậu bé nói một đoạn dài như vậy và còn nhắc đến Thường áp ti, Tưởng Tích Tích càng kinh ngạc hơn. Nhưng Yến Nương lại bình tĩnh, chẳng có vẻ ngạc nhiên gì, nàng mỉm cười tiếp tục thêu.
Lần này nàng thêu một ao cá bên cạnh cây liễu, trong ao có cá chép, muôn màu muôn vẻ. Mỗi con cá chép đều được nàng thêu sinh động như thật, cứ như chỉ cần tùy ý vẫy đuôi là có thể bơi đi.
Nếu thêu đến đây mà Tưởng Tích Tích vẫn không nhìn ra nàng đang thêu gì thì đúng là một tên ngốc. Chỉ là nàng ta không dám nói, sợ lời của mình khiến Thường Viễn khó chịu. Nàng ta nhìn vẻ mặt của Thường Viễn, nhưng lại không thấy cậu bé có gì khác lạ, ngược lại còn chăm chú nhìn vào bức tranh thêu hơn.
“Đây là thư phòng của cha, ừm, bên cạnh là phòng ngủ của cha mẹ…” Thường Viễn đưa tay chỉ tranh thêu. Yến Nương thêu được thứ nào là cậu bé sẽ đọc tên thứ đó: “Bàn, ghế, không sai, là ba cái, bên cạnh, ừm, tủ…”
Thường Viễn khựng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt tủ, đôi mắt đen láy nổi lên tia sáng.
“Viễn nhi, tủ làm sao vậy?”
“Hôm đó… ta cũng trốn trong tủ…”
Tưởng Tích Tích dồn nén hơi thở trong lồng ngực mãi mà không dám thở ra. Nếu là bình thường, nàng ta đã vội vàng truy hỏi từ lâu rồi. Nhưng bây giờ, Yến Nương không lên tiếng mà đang nhìn chằm chằm Thường Viễn nên nàng ta cũng không dám mở miệng, chỉ đành lặng lẽ chờ đợi.
“Xuân Mai… Xuân Mai đang nhảy múa, không phải, không phải Xuân Mai, là một nữ nhân, ta chưa thấy nàng ta bao giờ, búi tóc của nàng ta…”
“Búi tóc không giống với kiểu mà ngày thường đệ thấy đúng không?”
Thường Viễn gật đầu: “Búi tóc của nàng ta như một cái quạt giấy xòe ra, rất lớn, phía sau lại rời ra, bên trên, có một cái trâm ngọc, trâm ngọc hồ điệp đó…”
“Trâm ngọc?” Yến Nương lặp lại hai chữ này.
Rõ ràng nàng nói rất khẽ nhưng lại khiến Thường Viễn run rẩy. Cậu bé cũng không còn nhìn bức tranh thêu trong tay Yến Nương nữa mà đứng dậy đến bên cạnh Tưởng Tích Tích, nắm chặt tay nàng ta, nhìn ra ngoài cửa, lại trở về trạng thái bình tĩnh, lặng lẽ, không dao động như trước.
“Đệ muốn về à?” Tưởng Tích Tích nhẹ nhàng hỏi.
Thường Viễn gật đầu, kéo tay nàng ta đi ra ngoài cửa. Cậu bé trông gầy yếu, nhưng lại khá khỏe, Tưởng Tích Tích bị cậu bé kéo ra đến cửa, nàng ta quay đầu nhún vai với Yến Nương, sau đó lại chỉ lên mặt đất, ý bảo là lát nữa mình sẽ quay lại.
Yến Nương nhìn bóng lưng của Thường Viễn rồi cúi đầu trầm mặc một lúc. Sau đó, nàng lại cầm kim thêu, thêu một nữ nhân lên mặt trên khung thêu, mái tóc nàng ta được búi thành hình rẻ quạt, vừa hoa lệ vừa nặng nề, rõ ràng không phải kiểu tóc của nữ tử Đại Tống.
“Trâm ngọc được đeo trên đầu nàng ta, vậy cây trâm này rõ ràng là nàng ta” Yến Nương nhỏ giọng lẩm bẩm, rồi lại cầm một cuộn chỉ đỏ tươi lên thêu một cái trâm hồ điệp. Nàng nhẹ nhàng thổi lên cây trâm đó, cây trâm đó liền đứng lên, bay từ trên khung thêu lên, nằm ngang trước mắt nàng.
Yến Nương đánh giá cây trâm này từ trên xuống dưới: “Không đúng, sao nó lại chỉ có một chiếc, không phải đuôi trâm thường là một đôi à? Một nửa kia đi đâu rồi?”
Trong lúc nàng nhíu mày suy nghĩ, không nhận ra Trình Mục Du đã đi vào từ lúc nào, hắn lặng lẽ đứng sau lưng nàng: “Yến Nương rất khéo tay, cây trâm này được thêu y hệt như Xuân Mai miêu tả”
“Trình đại nhân?”
“Thất lễ rồi, ta nghe Tích Tích nói cô tra ra được một số manh mối nên bèn vội vàng tới đây, quên cả gõ cửa”
“Không sao, ta cũng đang muốn tìm đại nhân” Nàng nghiêm mặt nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, cây trâm ngọc hồ điệp này quả thật chỉ có đơn đuôi như lời Xuân Mai nói sao?”
“Trâm ngọc, đơn đuôi?” Mắt Trình Mục Du sáng lên: “Nếu đã là cây trâm thì không thể chỉ đơn đuôi được, vậy chẳng phải sẽ trở thành trâm đơn à?”
“Vậy nên cây trâm này chỉ có một nửa, nhưng lại không biết một nửa kia ở đâu”
“Nếu có thể tìm được nửa còn lại, có lẽ có thể tìm được nguồn gốc của cây trâm này. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được lão Điền, chúng ta vẫn không có chút manh mối nào”
“Cũng không phải hoàn toàn không có” Yến Nương nhìn nữ nhân trên khung thêu, nở nụ cười bí hiểm.