Tân An Quỷ Sự

Chương 222: Đầu người

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi thấy thứ trong lồng, hai nha hoàn ở đằng sau liền hét chói tai, che mắt trốn về phía sau cây hạch đàoTạ Tiểu Ngọc không nhúc nhích, thứ đồ trong lồng chim kia đang nhìn chằm chằm vào nàng ta, trong mắt lồi ra hơn phân nửa, tràn ngập sợ hãi và thù hận.

“Tiểu Ngọc, đừng nhìn” Tần Ứng Bảo thấy nàng ta đứng bên cạnh lồng chim như một bức tượng điêu khắc thì ánh mắt cũng lộ rõ vẻ đau lòng, vội vã ôm nàng ta vào lòng: “Đừng nhìn, đi, ta đưa cô về phòng”

Tạ Tiểu Ngọc gắng gượng tránh thoát khỏi ngực hắn ta, nàng ta thở hổn hển vài cái, duỗi ngón tay ra chỉ về phía trước: “Đại nhân, thứ đo đỏ trong miệng bà ta là cái gì vậy? Là sáp của cây đèn cầy ư?”

Đầu của thím Ngô được bày một cách ngay ngắn ở trong lồng chim, giống hệt như Đình Phương vậy, bị đốt thành một cục thịt đen sì. Chỉ có điều, bà ta khẽ nhếch miệng lên, bên trong có một đống thứ gì đó đã ngưng kết thành từng khối, đỏ đến dọa người, đỏ đến chói mắt.

Tần Ứng Bảo nắm lấy tay Tạ Tiểu Ngọc kéo mạnh nàng ta đi: “Quay về thôi, ta đổi một viện khác cho cô và cha, hai người dọn qua ngay trong chiều nay, chuyện nơi này giao hết cho ta, cô đừng nên xen vào nữa”

Tạ Tiều Ngọc vừa đi vừa quay đầu lại nhìn về phía lồng chim, những con chim nhỏ bên cạnh cũng cảm thấy sợ hãi, quẫy đạp lên xuống trong lồng, muốn bay ra ngoài, mà cái đầu đen sì kia lại được để ngay ngắn ở chính giữa lồng, như là một nghi thức cúng tế kì lạ nào đó.

“Ngọn nến” Tạ Tiểu Ngọc nắm chặt tay lại: “Tại sao sáng nay ta thấy trong phòng bị mất một cây nến, mà trong miệng thím Ngô lại có nhiều sáp nến đến như vậy chứ?” Nàng ta nhìn Tần Ứng Bảo ở bên cạnh, muốn nói chuyện này cho hắn ta biết, nhưng há miệng ra vài lần, cuối cùng nàng ta cũng chẳng dám ngỏ lời, nàng ta dằn nó xuống đáy lòng, biến nó thành một bí mật dằn vặt tâm hồn.

“Hiệu uý, ta thấy là nên báo quan thôi” Tần phu nhân cầm một ly trà đưa cho Tần Ứng Bảo, khẽ nói.

Tần Ứng Bảo đặt chén một cái cộp lên trên bàn, liếc ngang nàng ta một cái: “Sao nàng cứ nghĩ đến chuyện báo quan vậy? Chẳng phải lần trước đã nói thẳng với nàng rồi sao?”

“Thế nhưng đã chết mất hai người rồi, lòng người trong phủ cũng bàng hoàng, ai cũng sợ hung phạm giết người vẫn đang náu mình ở đây” Tần phu nhân liếc nhìn hắn ta một cái rồi lại cúi đầu ngay lập tức.

Tầm Ứng Bảo hừ lạnh một tiếng: “Hung phạm? Phu nhân nói dễ hiểu hơn chút đi, nàng đang hoài nghi Tiểu Ngọc chứ gì?”

Thấy hắn ta đã hiểu, Tần phu nhân cũng chẳng che giấu nữa: “Chẳng lẽ hiệu uý không nghi ngờ nàng ta ư? Mọi vấn đề đều xảy ra ngay sau khi nàng ta đến, hơn nữa hai nạn nhân đều là người trong viện nàng ta, ta cũng không nói chắc chắn nàng ta là hung thủ, thế nhưng cũng không đến mức nàng ta không phải nghi phạm chứ”

Tần Ứng Bảo tựa vào ghế thái sư, chân bắt chéo rung rung vài cái giữa không trung: “Phu nhân này, nàng cũng biết rằng sau khi báo quan thì quan phủ sẽ phải tra rõ án này, đến lúc đó Trình Mục Du lại mỗi ngày phái vài nha dịch sang đây, lục soát Tần phủ một phen, nàng cảm thấy bản thân có thể chịu được không?”

Hắn ta liếc mắt nhìn Tần phu nhân: “Tần Ứng Bảo ta biết thân biết phận, biết bản thân không hề trong sạch đến mức đó, rất có thể đến khi bị lục soát thì tiền mất tật mang. Nhưng mà Ngự Sử đại nhân cũng chẳng phải là kẻ không vướng bụi trần, ngộ nhỡ làm liên luỵ đến ông ấy thì sự tình to lắm đấy. Phu nhân, nàng là người thông minh, chắc là nàng vẫn có thể phân biệt rõ mức độ của chuyện này chứ” Dứt lời, hắn ta cầm lấy trà trên bàn, hơi ngửa đầu uống hết toàn bộ, sau đó xoa tay đi ra ngoài cửa.

Thấy bóng dáng của hắn ta biến mất ở cửa, Tần phu nhân mới nặng nề ngồi xuống ghế, vỗ trán, hít vài hơi thật sâu: “Hồng Dục, ngươi nghe thấy chưa, để bảo vệ nữ nhân kia hắn ta dám mà lấy cha ra đe doạ ta, mặc dù Tần Ứng Bảo không dựa vào cha ta để ngồi lên vị trí này, nhưng ít nhiều gì cũng đã nhận không ít sự giúp đỡ từ nhà mẹ đẻ của ta, sao hắn ta lại có thể trở mặt như vậy?”

Hồng Dục đấm lưng cho nàng ta: “Bây giờ ngài ấy đang có hứng thú thôi, Tạ Tiểu Ngọc kia lại là một con hồ ly tinh, vài ngày nữa ngài ấy chơi chán thì tất nhiên lại sẽ nhớ đến cái tốt của phu nhân, người đừng tức giận nữa”

“Hứng thú?” Tần phu nhân cười khổ: “Trước đây gần như lần nào ta cũng dùng cái lý này để khuyên bảo chính mình, nhưng mà Hồng Dục này, người có biết không? Hắn ta chẳng bao giờ xếp ta lên đầu trong lòng, chưa một lần nào, vì sao nữ nhân trong thiên hạ ai cũng có thể có được sự sủng ái của hắn, nhưng ta lại không chứ?” Nàng ta lại nở nụ cười, giọng càng thê lương: “Ngươi không cần an ủi ta, chính ta cũng biết đáp án mà, bởi vì ta là con gái của quan Ngự Sử vậy nên ban đầu hắn ta mới cưới ta về nhà. Tình yêu, chẳng qua cũng chỉ là vọng tưởng của ta mà thôi”

“Phu nhân”

Hồng Dục nghe nàng nói một cách bi quan khổ sở thì cũng khó chịu trong lòng, vừa định khuyên giải, an ủi thêm vài câu thì Tần phu nhân lại cười nhạt, đứng dậy, ánh lệ trong mắt bị ánh sáng lạnh sắc như dao thay thế: “Ta vốn đã niệm tình nghĩa bấy lâu, không muốn ép mọi chuyện đến đường cùng. Nhưng nhìn tình cảnh bây giờ đây, còn không ra tay thì e là đến vị trí của mình cũng khó mà giữ nổi. Hồng Dục, chọn một thời cơ thích hợp, diệt trừ cái lão già kia trước đi. Ông ta đi rồi thì Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng thể sống yên được”

Một cỗ quan tài được đem ra khỏi Tần phủ nhân lúc đêm tối, mấy gã sai vặt đặt nó vào xe ba gác đang chờ ở cửa, lại tiến lên dặn dò phu xe vài câu. Phu xe vội vàng đánh xe đi xa, biến mất vào màn đêm ngay lập tức.

“Tìm được hết thi thể chưa?” Trong mắt gã sai vặt đứng ở bậc cửa kia chứa đầy nỗi lo sợ không yên.

“Tìm đến nửa đêm mới ra hết, trong mỗi viện của phủ đều có, chia làm năm phần lớn, ta thấy tên hung thủ kia không chỉ độc ác mà nhất định còn có bệnh nữa, có bệnh ở đây này” Một gã sai vặt khác chỉ vào đầu.

“Đình Phương mới chết chưa được mấy ngày mà bà già họ Ngô này đã chết theo, tất cả còn là người của viện Tây, nghe nói hiệu úy sắp xếp cho vị Tạ cô nương mới đến kia chuyển đến Nam Trương các, rất sợ nàng ta lại gặp chuyện”

“Cái mỏ quạ đen này của ngươi, nhanh lên, đừng nói nhảm nữa, để hiệu úy nghe được thì ngài ấy lột da của ngươi đấy”

Nói xong, mấy người lại nhìn sang cạnh một cái, sau đó mới trở về Tần phủ.

Bùi Nhiên thấy bọn họ đóng cửa lại thì mới ra khỏi góc tối bên cạnh, những chuyện vừa rồi hắn ta đã nghe vào tai không sót chữ nào. Tất nhiên bây giờ hắn đang vô cùng lo lắng, rất sợ Tiểu Ngọc gặp phải chuyện gì. Hắn nhìn tường cao cửa son trước mặt, hận không thể biến thành một con chim mà bay vào.

Đột nhiên, trong lòng nảy sinh một kế, Bùi Nhiên liếc qua tường cao: “Tiểu Ngọc, muội chờ ta, mấy ngày nữa ta sẽ tới cứu muội”

“Yến cô nương, ta đưa Thường Viễn tới đây” Sau một chuỗi tiếng gõ cửa, Tưởng Tích Tích nhanh chóng di chuyển vào cửa, nàng ta nắm lấy tay của một đứa nhỏ, cậu bé tầm tuổi Tấn nhi, thanh tú như một bé gái, ánh mắt ngay thẳng, thấy Yến Nương cũng không ngẩng đầu lên, sự chú ý dường như vĩnh viễn nằm ở trên bàn chân của chính mình.

Yến Nương tiến tới, nàng quơ quơ ngón tay trước mặt Thường Viễn: “Viễn nhi, chúng ta đã từng gặp mặt, có điều vị ca ca này thì đệ chưa gặp bao giờ, một lát nữa hắn ta sẽ dạy đệ đánh một bộ Hầu Quyền nhé, chắc chắn là đệ sẽ thích”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)