Tạ Tiểu Ngọc treo ngược lên, mặt mũi nhô ra, không giống người, lại giống như mắt chim. Đuôi mắt bị nàng ta tô thành màu hồng đào, được ánh nến chiếu rọi, đẹp đẽ một cách kì dịRăng của thím Ngô va vào nhau lập cập, chấn động đến mức bà ta đau cả lỗ tai, chút dũng khí cuối cùng còn sót lại trong nội tâm cũng phát huy tác dụng, bà ta đột nhiên đứng lên, chống tường lảo đảo chạy xuống dưới, vừa chạy vừa kêu: “Có ma, giết người”
Nhưng mà mới hét được hai tiếng là da dầu bà ta đã bị giật mạnh, cả người bị kéo ngã về phía sau. Một tiếng ầm vang lên, bà ta ngã phịch xuống bậc thang, bà ta giãy giụa muốn đứng dậy, bắp thịt trên mặt bỗng nhiên run lên vì bị một giọt dầu thắp đèn văng lên mặt.
Tạ Tiểu Ngọc quay cơ thể xinh đẹp lại, hai chân bỗng nhiên chạm nhẹ xuống bậc thang từ giữa không trung, giá cắm nến trên tay được cầm vững, ánh nến lay động theo động tác trên tay của nàng ta, chiếu sáng cây trâm ngọc hồ điệp trên đầu nàng ta. Nàng ta từng bước từng bước đi xuống thang lầu, tới bên cạnh thím Ngô, cúi người ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm người trên mặt đất không hề chớp mắt.
Dáng vẻ của nàng ta đã thay đổi, tuy rằng vẫn có thể nhận ra là Tạ Tiểu Ngọc, thế nhưng khuôn mặt lại dần dần ngưng tụ thành một người phụ nữ khác.
“Ngươi…” Thím Ngô nâng tay phải lên, run rẩy chỉ lên trên.
Thế nhưng, bà ta còn chưa kịp nói ra chữ thứ hai thì ngọn nến nóng bỏng đã cắm mạnh vào trong miệng của bà ta, ngọn lửa dường như sẽ không bao giờ tắt, khuếch tán dần theo mỡ trong cơ thể người.
Không biết qua bao lâu, ánh lửa dần tắt, bụi lửa theo gió bay ra đầy sân, một tiếng ca uyển chuyển truyền ra từ trên lầu các:
“Thuyền rồng dập dờn đông về đông, hái sen trên hồ đỏ càng đỏ.
Sóng nhè nhẹ, nước tĩnh lặng, thiếp đi đường hoa sen không lối.
Tây hồ Nam hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tử lục đầy Trung châu.
Sóng mịt mù, nước long đong, nguyện phụng quân vương đến muôn đời”
Tần Ứng Bảo vừa về phủ là đến buồng phía Tây đầu tiên, thấy trên lầu các đã tắt đèn nên hỏi hai nha hoàn: “Cô nương đã ngủ chưa?”
“Bẩm ngài, hôm nay thân thể cô nương mệt mỏi, đã ngủ từ sớm rồi”
Tần Ứng Bảo nhếch miệng cười: “Cũng được, sáng sớm mai nàng dậy thấy những thứ này, chắc chắn là sẽ thích vô cùng” Nói xong, hắn ta liền ra lệnh cho bọn sai vặt đi theo hôm nay treo từng lồng chim mua ở chợ hôm nay lên, nhìn lồng chim treo đầy sân, hắn ta không kiềm chế được mà huýt sáo.
“Sao ngài lại biết Tạ cô nương thích những thứ này?” Một tiểu nha hoàn không hiểu hỏi.
Tần Ứng Bảo đắc ý cười: “Hôm nay ta đã hỏi riêng Tạ bá, ông ấy nói Tiểu Ngọc từ nhỏ đã thích chim, con nít nhà người ta chạy lung tung chơi ở trong sân, nàng ấy lại một mình đứng dưới tàng cây nói chuyện với chim non, lúc này mới luyện được tài nghệ lợi hại như vậy. Lần đầu tiên ta gặp nàng ấy đã cảm thấy cô nương này không giống người phàm trần, mà lại giống như tiên tử, tuy rằng quần áo không là lượt, nhưng không hề giấu được khí độ và phong hoa của nàng một chút nào…” Nói đến đây, hắn ta lại nhìn về phía cửa sổ nơi lầu các một cái thật lâu, sự thâm tình xoay chuyển trong mắt, giấu cũng chẳng giấu nổi: “Sáng mai các ngươi đừng gọi cô nương dậy, tự ta sẽ tới gọi nàng ấy, trừ những con chim nhỏ này ra, ta còn có một bất ngờ khác dành cho nàng ấy”
Hai tiểu nha hoàn liếc mắt nhìn nhau, cười đáp tiếng vâng.
Tần Ứng Bảo bị người ta nhìn thấu tâm tư nên hơi mất tự nhiên, thế là hắn ta bèn phất tay áo, bước nhanh về hướng phòng phía Đông.
***
Nghe Tần Ứng Bảo nói có thứ muốn đưa cho mình, Tạ Tiểu Ngọc không hề nghĩ ngợi mà nói liên tục ba câu “ta không muốn”.
Tần Ứng Bảo nhướn mày: “Không muốn? Cô nói được thì phải làm được, tương lai đừng có hối hận” Nói xong, hắn ta vỗ tay thành tiếng ra hiệu cho ngoài cửa, ngay lập tức, cửa được mở ra, lão Tạ được một đứa nha hoàn dẫn vào phòng. Mấy ngày không gặp, ông ta thoạt nhìn chẳng những không hề tiều tụy, tinh thần ngược lại còn tốt hơn nhiều so với trước đây.
Tạ Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng, kêu một tiếng “Cha” rồi tiến lên, nhào vào trong lòng lão Tạ.
Tiểu nha hoàn đứng bên cạnh vừa cười vừa nói: “Khi Tạ bá vừa tới quý phủ thì tinh thần không quá tốt, hiệu úy đã mời đại phu khám cho ông ấy, không mời thì thôi, uống thuốc vài ngày là cơ thể đã khá hơn so với trước đây rồi. Hiệu úy còn nói, sau này sẽ để Tạ bá tới nơi này ở chung với cô nương, cha con ở một chỗ cũng tiện chăm sóc nhau”
“Cha, nàng ta nói thật ư? Tần… hiệu úy không hề làm khó cha ư?”
Lão Tạ lắc đầu với con gái, vừa định nói vài lời cảm ơn Tần Ứng Bảo, trong lòng đột nhiên lại nghĩ đến Bùi Nhiên, vì vậy ông chỉ có thể thở dài, nhất thời nhìn Tạ Tiểu Ngọc mà không nói gì.
“Nha đầu này, vừa vào đã hỏi ta có gây khó dễ cho người ta không, mặc dù ta không phải người lương thiện gì, nhưng cũng không dám vô lễ với cha vợ đại nhân, cô nói vậy làm ta mất mặt lắm đấy”
Tạ Tiểu Ngọc biết hắn ta không làm khó lão Tạ thì trong lòng cũng đã có vài phần cảm kích, bây giờ nghe hắn ta nói như thế thì giả bộ làm mặt lạnh, liếc mắt trừng hắn ta một cái, vươn một bàn tay với hắn ta: “Không phải là ngài nói muốn tặng quà cho ta ư? Quà đâu?”
Tần Ứng Bảo cười hì hì: “Không ngờ được là cô cũng có lòng tham như vậy đấy” Nói xong, hắn ta thuận thế nắm lấy tay của Tạ Tiểu Ngọc, không màng đến sự phản đối của nàng ta, kéo người ra ngoài cửa: “Đi, ta mang cô ra đây xem thử, đảm bảo là quà này hợp ý cô”
Xuống dưới lầu, rốt cuộc thì Tạ Tiểu Ngọc cũng thoát khỏi sự lôi kéo của hắn ta, vừa định nổi giận thì bên tai lại truyền đến một chuỗi tiếng chim hót, ríu rít thành một bản nhạc, biến hoá không ngừng.
Nàng ta thấy mười mấy lồng chim được phủ dưới vải liền nở một nụ cười tươi rói: “Sao ngài lại biết là ta thích thứ này?”
Đây là lần đầu tiên Tần Ứng bảo thấy nàng ta cười, cả trái tim như bị mũi tên tình yêu bắn xuyên qua, hắn ta sung sướng như sắp bay lên, đắc ý ngẩng đầu nói: “Tạ cô nương, thường ngày là cô khiến cho người khác mê say, lần này ta muốn thử xem cô có thể đoán đúng những con chim trong lồng này không. Nếu không thì hai ta cược đi, cô thắng thì ta đồng ý với cô một chuyện, nếu như ta thắng thì cô cũng phải làm một việc theo yêu cầu của ta”
Tạ Tiểu Ngọc liếc xéo hắn ta, lững thững đi tới phía trước lồng chim, lần lượt đi qua rồi nói: “Gõ kiến, phường chèo, hoạ mi, chim sâu, kim kê, gà lôi bụng vàng, cắt nhỏ bụng hung…”
Nàng ta đứng lại một lúc trước một cái lồng chim, một lát sau, quay đầu lại nhìn Tần Ứng bảo một cái: “Hiệu uý đừng doạ ta, trong cái lồng này trống không, căn bản là không có con chim nào”
Tần Ứng Bảo cười lớn: “Có lẽ là nó đang ngủ thôi, cô nương cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không nghe nổi chứ gì” Hắn ta đi tới bên cạnh Tạ Tiểu Ngọc, xoáy sâu mắt vào nàng ta: “Nếu như không đoán ra, cô có cam tâm tình nguyện gả cho ta không?”
Sắc mặt của Tạ Tiểu Ngọc chuyển từ tươi sáng sang u ám, nàng ta quay đầu đi về, không bao giờ cho lồng chim một cái liếc mắt nào nữa.
“Được rồi, coi như là ta sai” Tần Ứng Bảo giơ hai tay lên ngăn cản nàng ta: “Hôm nay vui vẻ, cô cứ đoán toàn bộ những con chim trong lồng này một lần đi, nếu như đoán sai thì cùng lắm mời ta chén trà là được”
Tạ Tiểu Ngọc bị hắn chọc cho dở khóc dở cười, chỉ có thể quay về nhìn những cái lồng, nàng ta tựa đầu gần lại phía trước cẩn thận nghe ngóng: “Đại nhân, trong lồng tre này nhất định là trống không, kể cả khi con chim nhỏ đang ngủ thì cũng không phải không có chút tiếng động nào”
“Vậy trà này nhất định là cô phải mời rồi” Tần Ứng Bảo sải bước đi tới lồng chim, dùng một tay xốc tấm vải che lên.