“Ta đã thấy kiểu chết này rồi, trong thôn chúng ta có một người đàn ông bị chính người vợ chết sớm của mình dọa chết, trạng thái tử thi giống hệt như Đình Phương cô nương vậy” Vì quá sợ hãi nên Thím Ngô đã bật khóc thành tiếng, móng tay bấm vào lòng bàn tay của Hồng Dục làm nàng ta đau nhứcHồng Dục vốn đã sợ, vừa nghe bà ta khóc là lại sợ đến run tim. Hôm nay nàng ta cũng chẳng muốn báo cáo kết quả công tác gì nữa, nhanh chóng chạy đến căn phòng phía Tây, nặng nề đóng cửa phòng để ngăn cách cái mùi thối khét kia, lúc này mới thở mạnh mấy hơi, cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại.
“Cô nương này, bà già đây cũng đâu lừa cô làm gì, Đình Phương này bị dọa đến chết đấy, cô xem bộ dạng của nàng ta kìa, nhất định là đã gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ” Đứng ở dưới ánh sáng mặt trời, thím Ngô cũng bình tĩnh lại, bắt đầu ngẩng đầu ưỡn ngực phát biểu cách giải thích của bản thân.
“Vớ vẩn, bị sợ chết thì tại sao thi thể của nàng ta lại chạy đến phía dưới bếp cơ chứ, chẳng lẽ chết xong nàng ta lại tự bò qua đấy?” Hồng Dục không nhịn được ngắt lời bà ta.
“Cũng phải nhỉ, khi ta nhìn thấy Đình Phương thì thi thể của nàng ta đang nhét đầu vào trong lò lửa, chỉ có thể là bị người ta nhét vào thôi… Nhét vào, ai mà giết người dã man vậy chứ, độc ác quá đi mất. Trong viện ngoài ta ra thì cũng chỉ có vị Tạ cô nương mới tới kia, chẳng lẽ…”
Thím Ngô còn chưa kịp nói hết câu, cửa sân đã vang lên tiếng kẽo kẹt vì bị người ta đẩy ra, Tạ Tiểu Ngọc cầm rổ trong tay, thướt tha đi về phía hai người, tới bên cạnh thím Ngô rồi nhìn bà ta một cái: “Thím, lúc ở bên ngoài hình như ta nghe thấy thím nhắc gì đến ta”
Thím Ngô cúi đầu cười: “Không… Không có, chắc là cô nương nghe nhầm rồi”
Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng thèm đôi co, cứ nhìn bà ta rồi mỉm cười, làm cho thím Ngô rợn cả sống lưng.
“Tạ cô nương, cô đến nơi này làm gì vậy, ở đây xui xẻo lắm, đừng để nó ám lên người cô” Hồng Dục bắt đầu giải vây thay cho thím Ngô.
Tạ Tiểu Ngọc cười: “Mặc dù ta quen Đình Phương chưa lâu, nhưng nàng ta chết thảm như vậy thì ta nghĩ ta vẫn nên tiễn nàng ta một đoạn đường, không thể để nàng ta chết rồi còn phải ra đi cô đơn vậy được” Nàng ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng vào tai Hồng Dục và thím Ngô lại có cảm giác khó chịu một cách kì dị. Nói xong, nàng ta quay mắt đi chỗ khác, đẩy cửa ra đi vào căn phòng phía Tây, lấy từng đồ lễ trong rổ ra bày, sau đó chắp tay trước ngực, bắt đầu tế bái thi thể có dáng vẻ khá là kì lạ của Đình Phương.
Thấy thế, Hồng Dục vội vàng kéo thím Ngô ra ngoài sân, hai người đi thẳng tới hoa viên mới dừng lại.
“Eo ôi, làm ta sợ muốn chết, Tạ cô nương này thực sự không phải là người thường, nhìn cái thi thể như vậy mà mặt chẳng hề đổi sắc”
Hồng Dục lại móc hai thỏi bạc ra nhét vào trong tay của thím Ngô: “Quan sát kỹ nàng ta giúp ta, có chuyện gì thì phải báo với phu nhân ngay. Nếu như bắt được lỗi của nàng ta thật thì thím còn được nhiều lợi lộc hơn nữa cơ”
Ngoài miệng thím Ngô nói ta nào dám nhưng ánh mắt lại chăm chăm vào hai đĩnh bạc lóng lánh kia, cuối cùng, bà ta cười ngây ngô nhét bạc vào ống tay áo: “Cô nương, quyết định vậy nhé, ta giúp cô nương theo dõi nàng ta, những chuyện khác ta không cần biết cũng không dám quản. Nếu thực sự có chuyện gì thì mong cô nương không làm khó dễ ta”
Hồng Dục không nhịn được nữa, gật đầu với bà ta rồi đi ngay về hướng phòng phía Đông.
Ánh trăng từ từ len lỏi lên trên ngọn cây, thím Ngô ngồi dưới tàng cây hạch đào chết héo trong sân, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên lầu một lúc lâu.
Đêm nay Tần Ứng Bảo phải đi ra ngoài tham dự tiệc, lúc hoàng hôn đã đặc biệt rẽ qua thăm Tạ Tiểu Ngọc, hắn ta dẫn theo hai nha hoàn được lựa chọn kỹ càng qua đó, còn sai thím Ngô mỗi ngày phải làm thêm vài món dâng lên cho Tạ Tiểu Ngọc rồi mới yên tâm ra ngoài. Nhưng vẫn chưa tới giờ Tuất, hai người đã đi từ trong nhà ra, xin Tạ Tiểu Ngọc cho các nàng tìm trò vui riêng. Tạ Tiểu Ngọc ngủ, hai người đứng bên cạnh thực sự rất buồn chán nên tìm một cái cớ để chuồn ra ngoài sân.
Thím Ngô không dám đi, tuy rằng bà ta thô bỉ nhưng cũng biết đạo lý bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm cho nên cứ ngồi nguyên trong viện, nhìn chằm chằm cái cửa sổ đã tắt đèn từ lâu, không dám lười biếng lấy một lát.
Gió thổi qua cành khô trên đỉnh đầu tạo ra tiếng xào xạc, thím Ngô rùng mình một cái, vừa định quay về phòng mặc thêm một bộ y phục lại nghe được tiếng cười điên khùng vọng từ trên lầu ra, tiếng cười lanh lảnh véo von nhưng lại chẳng giống tiếng nói của Tạ Tiểu Ngọc. Bà ta càng kinh ngạc, sau đó đi về phía lầu các, muốn nghe kỹ âm thanh này một chút.
Nhưng thanh âm này không xuất hiện lại nữa, trên lầu các lại đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ, thím Ngô trừng to mắt nhìn về phía trên lầu, ánh sáng đỏ kia lại vút cái biến mất tăm, chỉ còn lại hai cái cửa sổ đen kịt.
Hoa mắt ư? Bà ta ra sức dụi mắt, nhưng mà tay còn chưa buông thì ánh sáng đỏ lại lóe lên lần nữa. Không lâu sau lại biến mất không thấy tăm hơi, lưu lại một vệt ảo ảnh đỏ trong bóng đêm.
Điều này khiến thím Ngô nhận ra sự bất thường, bà ta muốn đến phòng phía Đông để tìm Hồng Dục đến đây, nhưng nghĩ lại thì nếu như nàng ta tới mà không thấy hiện tượng lạ thì chẳng phải là uổng phí công sức của bản thân ư. Cuối cùng thì lòng tham đối với tiền tài đã chiến thắng nỗi sợ, bà ta rón rén bước lên cầu thang, tay vịn mặt tường, cố gắng đi lên lầu mà không gây ra tiếng động.
Lầu các chỉ có một tầng, thang lầu được xây không chật chội cũng chẳng gấp khúc nhưng trong một không gian chật hẹp như thế này thì trái tim thím Ngô vẫn đập như đánh trống, nhảy thình thịch thình thịch liên tục. Bà ta thấy thang lầu hôm nay tối tăm một cách khác thường, ánh trăng dường như đã bị cản lại bởi thứ gì đó, chẳng thể xuyên vào trong cái không gian này. Bóng tối ngưng tụ lại thành từng mảng, khuấy động nỗi sợ mà bà ta chôn giấu ở sâu trong linh hồn.
“Vù”
Lại là một tia sáng đỏ, thoáng cái chiếu sáng toàn bộ thang lầu, thím Ngô cảm thấy như đang bị thứ gì đó lành lạnh cọ qua gáy một chút. Bà ta quay đầu rất nhanh nhưng ánh sáng lại đã biến mất trước khi đầu quay lại hoàn toàn, bà ta chỉ kịp nhìn thấy nó thoảng qua rồi biến mất vào trong đêm tối.
Thứ gì vậy? Tóc ư? Đằng sau… Sao lại có tóc…
Đến tình cảnh này, rốt cuộc thím Ngô mới nhận ra được là chuyện khác lạ, hơn nữa, rõ ràng là nó nhắm đến bà ta, như là cạm bẫy đã được thiết lập sẵn.
Là nàng ta, nàng ta cố ý sai hai tỳ nữ kia đi, còn dùng ánh sáng đỏ quái dị như vậy dụ bà ta lên lầu.
Thế nhưng khi ý thức được chuyện ấy thì cũng muộn mất rồi.
Đỉnh đầu lại bị chạm nhẹ một cái, cảm giác giống hệt lúc ban nãy, thím Ngô sợ đến mức ngồi xổm xuống một tầng thang, tay ôm chặt, nhắm mắt lại liên tục kêu cứu mạng, đến cuối cùng lại biến thành xin tha.
“Tạ cô nương, chuyện này không liên quan đến ta, là phu nhân và Hồng Dục cô nương sai ta theo dõi cô nương, ta… ta không biết gì hết, không thấy gì hết, cô nương, không, bà cô, bà cô là đại nhân, đừng chấp tiểu nhân như ta, tạm tha cho ta đi mà…”
“Vì sao không nhìn thử một lần, bà không tò mò ư?” Một tiếng nói đáp lại từ trên đỉnh đầu, giọng nói không thuộc về Tạ Tiểu Ngọc.
Thím Ngô buông hai tay ra, ngẩng đầu nhìn lên trên như thể bị quỷ thần xui khiến.
Tạ Tiểu Ngọc treo ngược ở trên bậc thang, bím tóc to dài rũ xuống, đuôi tóc xẹt qua xẹt lại trên đỉnh đầu của thím Ngô.
Mà sở dĩ thím Ngô có thể thấy rõ như vậy là vì nàng ta lấy cây nến đỏ kia ra, cây nến đỏ được nàng ta ngậm trong miệng.