Tân An Quỷ Sự

Chương 22: Thảo quỷ bà

Chương Trước Chương Tiếp

Vân Oanh mở tủ quần áo của Hứa tổng quản rồi lấy chiếc bình sứ men lam bóng bên trong ra rồi đưa cho Hoắc Thanh Minh, khẽ nói: “Ngày hôm qua, hắn lén la lén lút giấu cái bình sứ này đi, sau khi bị nô tì phát hiện thì nói sẽ trả lại và cũng sẽ nói rõ ràng với lão gia, hắn còn cam đoan với ta là sau này sẽ không làm những chuyện trộm gà trộm chó này nữa. Không ngờ hắn bỏ chạy mất rồi” Vân Oanh hắng giọng một cái: “Lão gia, có cần báo quan không, gần đây trong nhà bị mất không ít thứ, ngay cả vòng ngọc đen mà người tặng cho phu nhân cũng không thấy đâu nữa, nô tì nghĩ có lẽ là đã bị Hứa tổng quản trộm rồi. Bây giờ không thấy hắn đâu, phải báo quan phủ bắt hắn về mới được”Hoắc Thanh Minh đập mạnh nắm tay lên bàn: “Cái tên khốn này, uổng công ta tin tưởng hắn như thế, năm sau còn định chuẩn bị hôn sự cho hắn, không ngờ hắn lại làm nội tặc ngay trong Hoắc phủ của ta, Vân Oanh,” Ông kéo bàn tay thon trắng của Vân Oanh: “Sáng mai ngươi đi đến phủ Tân An báo án, nhất định phải bắt tên tiểu nhân này lại”

“Vâng, sáng sớm mai nô tì sẽ đi liền” Vân Oanh đặt tay còn lại lên mu bàn tay của Hoắc Thanh Minh: “Lão gia, cũng không còn sớm nữa, người nghỉ sớm đi ạ. Chuyện trong phủ cứ giao cho nô tì là được rồi”

Giọng điệu của nàng ta rất dịu dàng, toàn thân tỏa ra một mùi thơm như có như không, Hoắc Thanh Minh chợt cảm thấy choáng váng, dưới ánh nến, ông nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mịn và cần cổ thon dài của nàng ta, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác quái lạ.

“Vân Oanh,” Hoắc Thanh Minh nâng mặt nàng ta lên, nhẹ nhàng mà xoa tóc mai của nàng ta: “Nếu như không có nàng, ta thật sự không biết phải chịu đựng như thế nào nữa, mấy ngày nay quá khó khăn, thực sự quá khó khăn”

Vân Oanh thuận thế áp thân thể vào trong lòng Hoắc Thanh Minh, giọng điệu du dương trầm bổng như một chú chim bói cá, “Người đừng nghĩ gì cả, hiện tại người chỉ cần nhớ kỹ một mình nô tì là được rồi”

Nàng ta cầm tay Hoắc Thanh Minh, lúc chạm vào tay bàn tay ấm áp của nàng ta, Hoắc Thanh Minh không thể nhịn được nữa, nỗi lo lắng và bi thương bị đè nén nhiều ngày của ông ta tcần nhanh chóng được trút ra, thậm chí ông ta còn không quay trở về phòng mình mà chỉ thổi tắt nến rồi cùng hòa quyện với nàng ta trong bóng tối.

“Thật tốt quá, cuối cùng cũng đi được đến bước này rồi, những khó khăn khổ cực đều đã qua, ta không phải là người không có gốc rễ nữa rồi” Vân Oanh ngửi mùi tóc của Hoắc Thanh Minh, từ từ nhắm mắt lại, để mặc hai hàng lệ chảy xuống dọc theo gò má.

“Lão gia, lão gia, phu nhân đã về rồi” Ngoài cửa đột nhiên vang lên những tiếng gọi dồn dập ầm ĩ, Vân Oanh còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy trên người đột nhiên nhẹ hơn.

Hoắc Thanh Minh nhanh chóng bò dậy, chỉnh sửa lại quần áo rồi hắng giọng một cái, quay đầu liếc nhìn Vân Oanh, lạnh nhạt nói một câu: “Mau mặc quần áo vào rồi đứng lên đi” Sau đó bèn đẩy cửa đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại.

Ông ta gấp gáp rời đi, thậm chí còn không đóng cửa phòng, một cơn gió ập vào khiến Vân Oanh cảm thấy cơ thể mình trở nên vô cùng lạnh lẽo: Tại sao lại như vậy, vừa nãy người đàn ông này còn nhiệt tình như lửa mà sao bây giờ đã lạnh lùng như một khối băng thế này.

Nàng ta không hiểu, cũng không nghĩ ra, chỉ đành vội vã mặc quần áo vào theo lời ông ta rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

***

Hoắc phu nhân đứng trong sân, lạnh lùng nhìn hai người quần áo xộc xệch trước mặt, tuy họ đã sửa sang lại nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì vừa nhìn đã có thể biết rõ hai người bọn họ vừa mới làm gì xong.

Tưởng Tích Tích không tiện tham gia vào việc nhà của Hoắc gia, vì vậy bèn vội vàng chuyển lời của Trình Mục Du cho Hoắc Thanh Minh, sau đó lúng túng đứng một bên chờ phản ứng của ông ta.

“Như vậy nghĩa là… Tiểu Phu bị người khác hại chết chứ không phải là bị nhiễm dịch bệnh? Vậy thì hung thủ giết chết con bé là người khác?” Hoắc Thanh Minh tự lẩm bẩm một mình, một lát sau, ông ta đột nhiên tiến lên cầm lấy tay Hoắc phu nhân: “Thật tốt quá, nàng về là tốt quá rồi, vậy thì ta không cần phải đối mặt với những chuyện này một mình nữa rồi, nàng có biết mấy ngày qua ta đau khổ thế nào không, người không ra người, ngợm không ra ngợm, Hứa tổng quản cũng…”

“Có chuyện gì thì đợi ngày mai rồi hãy nói” Hoắc phu nhân rút tay ra, giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa xa cách: “Thanh Minh, ta thấy chàng cũng mệt rồi, hay là nghỉ ngơi sớm chút đi!”

“Cũng… cũng được, vậy thì phu nhân, ta tiễn Tưởng cô nương trước, nàng cũng đi tắm và thay y phục đi, sau đó ta sẽ tìm một lang trung để kiểm tra sức khỏe cho nàng”

Sau khi cáo từ với Hoắc phu nhân, Tưởng Tích Tích bèn liếc nhìn Vân Oanh một cái thì phát hiện nàng ta không hề kích động như Hoắc Thanh Minh mà lại đứng như bị đông cứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn người đàn ông vừa nãy còn ôm mình vào trong lòng bây giờ lại đang xum xoe với người phụ nữ khác.

Tưởng Tích Tích chợt cảm thấy lạnh cả người, tuy nàng ta chỉ mới gặp Vân Oanh một lần, nhưng cô gái vừa gầy yếu vừa dịu dàng trong ấn tượng và người đang đứng trong bóng tối, khuôn mặt bị che khuất đó quả thật như là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.

Xem ra đố kỵ có thể biến một người dịu dàng dễ trở thành ma quỷ, Tưởng Tích Tích rùng mình, ra sức đẩy cơn lạnh ra ngoài, sau đó đi theo Hoắc Thanh Minh ra ngoài.

***

Trình Mục Du khẽ gõ cửa một cái: “Yến cô nương, cô cũng đi ra đi! Lát nữa con quái vật kia đến có thể sẽ làm cô bị thương đấy”

“Không cần, ta ở trong phòng canh là được rồi, Trình đại nhân cứ cho trọng binh phòng thủ đi, cái thứ đó sao có thể lại gần ta được” Yến Nương vừa đáp vừa giữ cơ thể Chu Tiểu Tứ và bắt đầu đút một thìa thuốc cho cô bé.

“Nhưng ta vẫn không yên tâm, hay là để ta vào cùng với cô nương, lỡ có chuyện gì bất trắc thì cũng có thể trợ giúp lẫn nhau” Trình Mục Du lại nói thêm một câu.

“Cũng được, mời Trình đại nhân vào!” Yến Nương đặt bát thuốc xuống rồi khẽ cười với Trình Mục Du đang đẩy cửa đi vào: “Tiệm thêu Tế Hồng của ta chỉ vừa mới khai trương, xem ra sắp mau chóng thành danh ở thành Tân An rồi”

“Cô nương bình tĩnh thật đấy, lúc này rồi mà vẫn còn tâm trạng nói đùa” Trình Mục Du nói rồi đi tới bên giường và thử nhiệt độ trên trán Chu Tiểu Tứ: “Nhiệt độ đã hạ một chút rồi, sau khi xong việc ta sẽ kê thêm vài phương thuốc an thần, uống xong chắc là cô bé sẽ khỏi thôi”

“Ừm” Yến Nương đáp trả câu được câu không rồi cầm kéo lên cắt tim nến.

Ánh nến làm bóng của nàng từ dài đổi thành ngắn, Trình Mục Du nhìn chằm chằm vào bóng nàng một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được bèn hỏi: “Trong lòng ta và cô nương đều đã biết đại khái về lai lịch của con quái vật kia, nhưng có một việc ta vẫn chưa hiểu rõ”

“Mời đại nhân nói”

“Bà ta giết chết mấy đứa trẻ kia là để nuôi cổ, nhưng tại sao lại phải ăn hết não của chúng sau khi chúng chết?”

Yến Nương mỉm cười, lại cầm kéo cắt thêm vài cái trên tim nến, lúc này ánh nến hoàn toàn ảm đạm hẳn, bao phủ nàng trong một bóng đen.

“Mấy năm trước ta từng đi qua Đại Lý, trùng hợp nghe được một câu chuyện cũ về cổ độc ở đó” Giọng điệu của nàng rất bình tĩnh, giống như là đang tự thuật lại một câu chuyện vô cùng cùng bình thường, không có gì kỳ lạ. Nhưng Trình Mục Du lại đi tới đằng trước và trưng ra vẻ chăm chú lắng nghe.

“Theo như thôn dân địa phương nói thì cổ trùng là do Thảo Quỷ Bà chế tạo ra, bề ngoài, Thảo Quỷ Bà cũng chẳng khác gì những phu nhân bình thường, thế nhưng bộ mặt thật sự của họ thì lại khác nhau. Lúc thì là một con bọ cạp, có lúc thì lại chỉ là một con chim lớn. Chỉ có một cách để phân biệt được bọn họ, đó chính là…” Nàng nhìn chằm chằm vào Trình Mục Du: “nguyên hình của mọi Thảo Quỷ Bà đều có con mắt như chu sa, bụng, cánh tay và lưng có đường sọc màu đỏ xanh vàng”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)