Hồng Dục nhẹ nhàng đóng cửa lại, đỡ Tần phu nhân chậm rãi đi xuống lầu. Thấy Tần phu nhân vẫn cau mày, nàng ta bèn hỏi: “Phu nhân, phu nhân đang lo nghĩ về Tạ Tiểu Ngọc đó ạ?”Tần phu nhân vịn vào tay Hồng Dục, cảm nhận được đầu ngón tay lạnh lẽo của nàng, Hồng Dục bèn vội vàng nhét một tách nước nóng vào tay nàng.
“Biết bao năm qua ta vẫn luôn mắt nhắm mắt mở coi như không biết gì. Thứ nhất là vì ta không có con nối dõi nên mới cho người ngoài có cơ hội mượn cớ. Thứ hai là vì ta biết, hiệu uý chưa bao giờ thật sự yêu thương những nữ nhân đó, mà cho dù có thì cùng lắm cũng chỉ được mười ngày nửa tháng rồi đâu lại vào đấy. Nhưng lần này ta lại thấy không giống trước đây, ngươi nhìn ánh mắt của hiệu úy xem, rõ ràng là thật sự động lòng rồi. Hơn nữa, ngài ấy không hề hỏi một tiếng nào về cái chết của Đình Phương, còn vội vàng qua quýt cho người đưa thi thể đi, rõ ràng là lo sẽ khiến Tạ Tiểu Ngọc sợ hãi” Tần phu nhân khẽ lắc đầu rồi quay sang nhìn Hồng Dục: “Ngươi cứ theo dõi sát sao Tây viện cho ta là được. Tuy ta là đích nữ của Quý Vi thị Ngự Sử, vị trí của ta sẽ không dễ dàng bị đánh đổ, nhưng nếu ngài ấy cưới nàng ta rồi sinh con sinh cái thì cuộc sống sau này của chúng ta sẽ không yên ổn, e là sẽ bị Tạ cô nương giành hết mọi thứ mất”
“Nhưng mà phu nhân à, hiệu úy vẫn khá tôn kính phu nhân, tương kính như tân với người mà, sao lại chỉ vì một nữ tử thấp hèn như nàng ta mà lạnh nhạt với người được chứ”
Tần phu nhân hừ một tiếng đầy bi thương: “Tôn kính? Trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại muốn trượng phu kính trọng mình? Huống hồ, ngài ấy chỉ kiêng kị thế lực trong triều của cha ta mà thôi. Hồng Dục à, ngươi còn trẻ nên không hiểu những chuyện này, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, giữa nam nữ, cãi nhau mới là thật lòng, còn cái gọi là tôn kính, nói khó nghe một chút thì chính là như hai người xa lạ”
Hồng Dục thấy nàng buồn bã thì cũng không dám nói nhiều về việc này nữa. Nàng ta dìu Tần phu nhân đi xuống lầu, vừa mới tới sân, đã thấy gã sai vặt thân cận của Tần Ứng Bảo vội vội vàng vàng chạy tới, thi lễ với hai người rồi chạy lên lầu.
“Có chuyện gì mà hấp tấp như khỉ vậy hả, đúng là chẳng có phép tắc gì” Hồng Dục lớn tiếng hỏi hắn ta.
Gã sai vặt đó khựng lại, xoay người thi lễ rồi nói: “Hồi bẩm phu nhân, là… là…”
“Là cái gì? Lẽ nào trong cái phủ này còn chuyện gì mà phu nhân không thể biết sao?” Hồng Dục mắng.
“Không phải không phải không phải, thật ra là… tình nhân của Tạ cô nương tìm tới, đang làm ầm trước cửa đòi người. Còn nói, nếu Tần phủ không giao người ra thì hắn sẽ… báo quan”
***
Bùi Nhiên bị mấy gã sai vặt áp giải trước cửa Tần phủ, màu đỏ của cánh cổng khiến mắt hắn ta nhói đau như bị kim châm, trong đầu cũng là một mảng màu đỏ hỗn độn, chỉ còn sót lại một suy nghĩ duy nhất, đó chính là phải giành Tiểu Ngọc lại, trừ suy nghĩ này ra, tất cả những chuyện khác dường như đều đã trở thành hư vô.
Cửa bị đẩy ra từ bên trong, một bóng người xuất hiện giữa khe cửa, Tạ Tiểu Ngọc mặc bộ váy dài màu trắng đầy tao nhã trông giống hệt đóa mai trắng một mình một thế giới bước ra.
Bùi Nhiên giật mình, dùng sức giãy ra khỏi mấy người đang giữ mình rồi bước về phía người đó. Còn chưa bước tới bậc thang, bóng dáng Tiểu Ngọc đã bị một thân hình cao lớn che lại. Là Tần Ứng Bảo, hắn ta nhìn Bùi Nhiên, khinh khỉnh nhếch môi, sau đó chậm rãi nâng tay, khoác lên bờ vai gầy gò của Tiểu Ngọc: “Nương tử, nếu hắn cứ bướng bỉnh, mềm mỏng cũng không chịu thì nàng dứt khoát nói rõ ràng với hắn một lần luôn, để hắn từ bỏ ý định của mình luôn đi”
Nương tử… Bùi Nhiên nhất thời không phản ứng kịp, Tiểu Ngọc không phải vị hôn phu của hắn sao, sao bây giờ Tần Ứng Bảo lại ôm nàng ấy vào lòng, lại còn luôn miệng gọi nàng ấy là nương tử chứ?
Hắn ta nhìn Tiểu Ngọc, hốc mắt từ đỏ biến thành trắng, gương mặt cũng dần xanh lét.
“Bùi Nhiên, huynh về đi…” Tạ Tiểu Ngọc mấp máy môi vài cái, cuối cùng cũng thốt ra những lời này.
Cái gì?
“Ta đã là người của hiệu úy rồi”
Bùi Nhiên đứng bất động, Tần Ứng Bảo đắc ý cười vài tiếng, lại ôm Tiểu Ngọc quay vào viện. Cánh cửa đóng sầm lại, hoàn toàn ngăn cách giữa hai người.
Tiếng đóng cửa khiến Bùi Nhiên chợt hoàn hồn lại giữa cơn mộng mị, hắn ta lập tức lao như điên tới cạnh cửa, dùng sức đập, đâm, đạp hết cái này tới cái khác.
Mấy gã sai vặt ngoài cửa cũng chẳng thèm quan tâm tới hắn ta mà chỉ khoanh tay xem trò vui.
“Thôi đừng phí sức nữa, mấy nữ nhân mà hiệu úy nhà ta để mắt, có ai là mấy ngày đầu không tỏ ra cứng đầu, mấy ngày sau lại răm rắp xuôi theo đâu”
“Cô nương này đúng là có phúc, hiệu úy đã chơi đùa với rất nhiều nữ nhân nhưng chưa từng muốn cưới ai, đây là lần đầu đấy”
“Ăn sơn hào hải vị quen rồi, đến lúc ăn cháo trắng với chút rau xanh lại không thể ngừng lại được, chậc chậc…”
Bùi Nhiên nghe thấy bọn họ sỉ nhục Tiểu Ngọc bèn lao về phía bọn họ. Nhưng còn chưa tới gần, hắn ta đã bị bọn họ dùng gậy quật ngã. Cây gậy dài, to đập vào lưng, vào eo hắn ta, nhưng hắn ta lại nằm yên bất động, không hề giãy giụa như không biết đau.
Tiểu Ngọc đứng bên kia cánh cửa nghe thấy tiếng đánh đập nặng nề liên tục vang lên thì không kìm được nước mắt. Nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Ứng Bảo: “Ta đã kết thúc tình cảm với chàng theo lời ngươi nói rồi, chẳng lẽ thủ hạ của ngươi còn định đánh chết chàng hay sao?”
Tần Ứng Bảo cười gằn: “Nương tử, nàng không hiểu rồi. Chỉ khi thân xác bị đau đớn thì đầu óc mới tỉnh táo được, cứ để hắn đau đớn thấu xương một lần đi, vậy thì hắn mới có thể hoàn toàn quên nàng được” Dứt lời, hắn ta nhìn Tạ Tiểu Ngọc một cái đầy sâu xa, thấy nàng vẫn không chịu rời đi, hắn ta bèn đi về phía nội viện một mình.
Tần phu nhân nhận lấy viên thuốc Hồng Dục đưa tới, uống cùng với nước rồi hỏi: “Sao rồi?”
“Bùi Nhiên bị đánh gần chết, cuối cùng được muội muội dìu đi rồi”
Tần phu nhân đặt mạnh ly trà lên bàn: “Cái gì? Bùi Nhiên bị thương đến mức đó mà Tạ Tiểu Ngọc vẫn không làm loạn lên sao?”
Hồng Dục lắc đầu một cái: “Nghe nói… Hiệu úy lấy cha nàng ra để uy hiếp, nói nếu nàng không nghe lời thì sẽ giết chết Tạ lão gia tử”
Tần phu nhân cầm ly trà, đảo mắt mấy vòng rồi hừ lạnh một tiếng: “Muốn hoàn toàn cắt đứt ý niệm của Bùi Nhiên thì có biết bao cách, thế mà ngài ấy lại để cho Tạ Tiểu Ngọc đích thân nói ra, chẳng qua chỉ là do ghen tị với tình cảm của nàng với Bùi Nhiên mà thôi. Xem ra, lần này ngài ấy thật sự đắm chìm rồi”
“Phu nhân, vậy chúng ta nên làm gì? Cũng không thể để nàng ta uy hiếp vị trí của phu nhân được”
Tần phu nhân ngước mắt lên, giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến Hồng Dục sợ hãi: “Thứ Tạ Tiểu Ngọc coi trọng nhất là gì?”
“Mối tình với Bùi Nhiên bị cắt đứt rồi, đương nhiên thứ nàng ta coi trọng nhất chính là Tạ lão gia tử”
“Vậy nếu Tạ lão đại chết thì sao, liệu có phải nàng ta sẽ chẳng còn tâm trạng nào mà yêu đương không”
Hồng Dục bừng tỉnh: “Ta biết rồi, ta sẽ đi sắp xếp ngay”
“Chờ một chút,” Tần phu nhân gọi nàng ta lại: “ngươi cũng phải điều tra thật rõ cái chết của Đình Phương. Nàng ta chết rất kỳ lạ, không chừng thật sự bị người ta mưu hại, nếu như hung thủ thật sự là Tạ Tiểu Ngọc thì ngược lại chúng ta sẽ không cần phải tự ra tay”