Tiếng cười kéo dài một lúc, rồi đứt quãng, có khi như lơ lửng ở trên xà cao, ló đầu ra nhìn trộm xuống dưới, có khi lại như ẩn ở phía dưới giường, đối mặt với ván giường, thì thầm bên tai Đình Phương điều gì đóĐình Phương lạnh run bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mới vừa nghỉ ngơi một lúc thì thấy một bóng người bay vụt qua cửa sổ, trông giống Tạ Tiểu Ngọc. Nàng ta ngồi xuống, sự sợ hãi ở trong lòng vừa rồi nhất thời biến mất, chỉ còn lại suy đoán đầy ác ý: Nửa đêm rồi mà nàng ta còn làm gì vậy? Chẳng lẽ lần đầu tiên nhìn thấy nhiều bảo vật kì lạ quý hiếm như vậy, cho nên tranh thủ lúc đêm dài người vắng lặng, trộm vài cái?
Nghĩ đến đây, nàng ta đột nhiên cảm thấy cơ thể đầy sức lực, xoay người bước xuống giường mang giày rồi đi ra ngoài.
Đi ra cửa, nàng ta dựa vào lan can nhìn, phát hiện Tạ Tiểu Ngọc chỉ mặc trung y, đi về phía Bắc của sân. Đình Phương nhướng mày: “Đó không phải là phòng bếp sao? Chẳng lẽ nha đầu kia đói bụng, nửa đêm ăn vụng?” Nàng ta hừ lạnh một tiếng: “Vừa rồi ở trước mặt hiệu uý còn giả vờ bộ dạng đau khổ muốn chết, không động đũa một chút nào, thì ra là giả vờ, không ngờ ta đã xem thường nàng” Nghĩ như vậy, nàng ta lặng lẽ xuống lầu, đi về hướng phòng bếp.
Quả nhiên cửa phòng bếp đang mở ra, nhưng bên trong lại không có ánh sáng, tối như mực, giống như Đình Phương đã đoán trước. Nàng ta khẽ cười mấy tiếng, đi vào trong phòng bếp, nhờ vào ánh trăng chiếu qua cửa sổ nhìn về phía đồ ăn trên tủ.
Cửa tủ mở ra giống như nàng ta nghĩ, nhưng mà nơi đó không có ai, chỉ có hai cánh tủ và một đám khí đen dày đặc không nhìn ra được.
Đình Phương sửng sốt, nhìn về phía nơi khác, nhìn thoáng qua còn có thể thấy được phần còn lại của phòng bếp, cũng thấy bóng dáng của Tạ Tiểu Ngọc.
Nơi có thể giấu người duy nhất ở trong phòng bếp là tủ bát, Đình Phương lại chuyển tầm mắt qua phía đó một lần nữa, nhìn thẳng về hướng đó như bóng tối. Nàng ta bật cười đầy gian xảo, giọng nói hưng phấn có chút run rẩy: “Tạ cô nương, đã hơn nửa đêm, cô trốn ở trong tủ làm gì vậy, nếu đói bụng có thể nói với ta, lén lút như ăn trộm thế không hay đâu”
Nói xong, nàng ta đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh tủ bát.
Bên tai truyền đến tiếng nức nở, Đình Phương biết mình đã tìm đúng nơi, sự đắc ý trong lòng lại tăng lên một chút, nàng ta ngồi xổm nửa người xuống: “Tạ cô nương, cô khóc à. Ôi, là ta khiến cô hoảng sợ rồi, thật sự xin lỗi, cô mau ra đây đi, sợ cái gì, ta không ăn thịt cô đâu”
Nói đến ba chữ “ăn thịt cô”, trong lòng Đình Phương chợt căng lên, đầu gối đang xổm xuống trong nháy mắt mỏi nhừ, mỏi đến nỗi nàng ta dường như không chống đỡ được nửa người trên, nhưng nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ, không tự chủ được nhìn vào bên trong tủ, môi hơi mở ra, như thể không khép lại được.
Không ổn, chiếc tủ này rõ ràng đầy đồ ăn, hôm nay thím Ngô còn trách nàng ta vài câu, nói là vì nhà chào đón Tạ Tiểu Ngọc quay về phủ, hận không thể mang những gì tốt nhất ở thành Tân An về đây, bà ta khó khăn lắm mới bỏ vào tủ được.
Nhưng một khi đã vậy, sao trong tủ có thể chứa được người?
Tiếng nức nở lại một lần nữa truyền ra từ trong tủ bát, Đình Phương liếc thấy một bóng trắng bám trên nóc tủ, lao ra ngoài giống như bãi nước. Ngay sau đó, tiếng thét chói tai của nàng ta như bị vật gì đó chặn lại.
Thím Ngô đang ngủ thì quay người, miệng lẩm bẩm nói cái gì đó, lại chìm vào giấc ngủ say, nếu bà ta tỉnh sẽ phát hiện phòng bếp vốn đen ngòm chậm rãi xuất hiện một ánh lửa, ánh sáng đỏ kia nồng nặc mùi khét, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng nổ tanh tách, không khí trong phòng bếp dần tràn ra mùi dầu mỡ bị đốt cháy, bay ra khỏi cửa sổ và cửa, tỏa khắp sân.
Trời vừa hửng sáng, Tạ Tiểu Ngọc bị một tiếng hét chói tai làm bừng tỉnh, nàng ta mở mắt, đứng dậy xuống giường chạy ra khỏi phòng, vừa đến hành lang đã thấy thím Ngô chạy ra khỏi phòng bếp, mặt mày sợ hãi như thấy ma giữa ban ngày.
Tạ Tiểu Ngọc không kịp hỏi, hoang mang chạy xuống lầu, giữ thím Ngô vẫn đang làm loạn dưới mặt đất, cao giọng hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Thím Ngô ngẩng đầu, toàn bộ lời nói đều bị nghẹn trong lòng, không nói được gì, bà ta thở phì phò, đầu ngón tay chỉ vào phòng bếp, sau đó xoay người dưới mặt đất, miệng nói không ngừng “A Di Đà Phật”.
Tạ Tiểu Ngọc nhìn về phía phòng bếp, phát hiện có làn khói đen bay từ phía trong ra, càng ngày càng nhạt trong không khí, hóa thành lớp sương mù màu xám.
Nàng ta cảm thấy kinh ngạc, hai chân không chịu điều khiển bước vào phòng bếp, trước mặt là hai dãy đèn lồng đỏ treo cao chào đón nàng ta vào cửa, đung đưa theo gió trong làn sương mỏng buổi sáng, như đang vẫy tay với nàng ta.
Mới vừa đến cửa phòng bếp, Tạ Tiểu Ngọc đã ngửi được một mùi thơm, nàng ta dừng bước, trong đầu xuất hiện một chữ: Thịt. Hơn nữa là thịt nướng, nhưng ai lại hơn nửa đêm không ngủ mà ở trong này nướng thịt.
Vấn đề này rất nhanh đã có đáp án, bởi vì nàng ta đột nhiên liếc thấy một đôi chân, đôi chân kia mang một chiếc giày màu hồng nhạt, trên là hai đóa hoa sen, nhị đỏ lõi vàng… Chân vắt ngang ở cửa bếp, lòng bàn chân thẳng tắp, đầu ngón chân đặt ngang như hai lưỡi dao, sắc bén đến kinh người.
Tạ Tiểu Ngọc hít sâu một hơi vì kinh ngạc, siết chặt bám lấy khung cửa, móng tay cắm sâu vào da thịt: Nàng ta nhận ra đôi giày này, nó là của Đình Phương, ngày hôm qua nàng ta còn khoe với mình, nói giày này là gấm Tứ Xuyên…
Nhìn từ giày lên trên, theo thứ tự là chân, lưng áo và ngực, lại nhìn lên trên, chính là khuôn mặt mà Đình Phương yêu nhất, nhưng mà hiện tại thì như nào?
Hai tay Tạ Tiểu Ngọc siết chặt, hít một hơi thật sâu rồi bước vào phòng bếp. Rốt cuộc nàng ta cũng biết mùi thịt kia ở đâu. Đầu của Đình Phương bị nhét trong bếp, lấy cổ là đường xuất phát, bị chia thành hai phần hoàn toàn khác nhau.
Lửa trong bếp vẫn chưa tắt, còn có vài đốm lửa thỉnh thoảng tóe ra, mà nơi ngọn lửa phát ra là ở đầu Đình Phương. Đầu nàng ta như một quả cầu thịt vừa đen vừa đỏ, toàn bộ ngũ quan đều dính vào nhau, không nhận ra được cái gì, tóc cũng bị đốt hết, chỉ còn lại mấy sợi cong lại giống như dây thép, mọc trên đỉnh đầu trụi lủi, quái dị lại đáng sợ.
Tạ Tiểu Ngọc hoảng hốt, cơ thể Đình Phương dường như giật giật vài cái, hai tay đặt trên eo khó khăn rút ra, ngón trỏ hơi cong lên, chậm rãi chỉ vào mình: “Con bướm…. con bướm…”
Trước mắt Tạ Tiểu Ngọc tối sầm lại, nàng ta ngã thẳng trên bậu cửa, rơi vào bóng tối vô tận.