Tân An Quỷ Sự

Chương 212: Bụng cá

Chương Trước Chương Tiếp

Nha dịch đứng hai bên cửa thấy nàng đi tới, họ hành lễ rồi mở hé cửa, nói: “Yến cô nương, Trình đại nhân đang chờ cô ở trong”Yến Nương gật đầu với họ, nghiêng người đi vào Thường trạch, nàng vừa đi vào, cửa lớn liền được đóng vào, ngăn chặn vô số ánh mắt hiếu kỳ bên ngoài.

Bởi vì vụ án chưa được phá, mọi thứ bên trong vẫn như khi vụ án xảy ra, chỉ có thi thể của phu thê Đường thị đã được đưa đi nơi khác. Yến Nương thấy Trình Mục Du đứng trong phòng ngủ bên trái cửa, nên cũng vòng qua ao cá, đi dọc theo con đường được lát đá vào trong. Lúc đi đến cửa, nàng nhìn thấy những vết máu vương vãi trên mặt đất và trên cửa sổ nên đứng lặng người, nhìn chằm chằm vào hai hàng dấu chân đẫm máu bên cạnh.

“Dấu chân này là của Thường Viễn” Trình Mục Du đi ra khỏi phòng: “Sử Kim đã đối chiếu rồi”

“Bây giờ Thường Viễn đang ở đâu?”

“Phủ Tân An”

“Đại nhân đã hỏi cậu bé về tình hình đêm đó chưa?”

Trình Mục Du khẽ thở dài: “Chắc cậu bé biết mọi chuyện nhưng vì hiện trường quá đẫm máu, vượt xa lẽ thường, thế nên đầu óc cậu bé đó rất rối bời. Nếu bây giờ cứ khăng khăng đề cập đến chuyện này, ta sợ cậu bé sẽ không chịu nổi, lỡ như cậu bé phát điên, chẳng phải Thường Xuân Trạch sẽ tuyệt hậu sao?”

“Đại nhân đúng là có lòng, đưa cậu bé đó về phủ đích thân chăm sóc, chỉ có điều…” Ánh mắt Yến Nương lóe lên: “Dấu chân này quả thật là của Thường Viễn, hiện trường cũng không có dấu vết khác, chẳng lẽ không thể phán định cậu bé là hung phạm sao?”

“Thường Viễn vừa mới tròn sáu tuổi, sao lại có thể có sức giết cha mẹ mình, rồi lại vứt thi thể xuống ao cá” Trình Mục Du bước nhanh tới trước mặt Yến Nương, nhìn chằm chằm vào gương mặt điềm tĩnh của nàng.

“Đương nhiên cậu bé không có bản lĩnh đó nhưng nếu đêm đó cậu bé bị hồn phách điều khiển, thì có thể làm ra những chuyện không thể giải thích”

“Ta cũng nghi ngờ chuyện này có điều kỳ quái, nên mới gọi cô nương tới nhưng cô nương có chứng cứ xác thực không?”

Yến Nương không nói gì mà đi thẳng đến bên ao cá, Trình Mục Du đi theo nàng: “Yến cô nương, chẳng lẽ trong ao cá này có gì kỳ lạ sao?”

Yến Nương bắt một con bọ nước ném vào trong ao nhưng qua một lúc lâu cũng không có con cá nào ngoi lên đớp thức ăn.

Trình Mục Du nhíu chặt mày: “Cá đã đi đâu hết rồi?”

“Chết rồi”

“Hôm qua ta cho người vớt thi thể mất nửa ngày trời, cá chết cũng không lạ”

Yến Nương mỉm cười, cầm một cái sào tre lên khều, một con cá chép đỏ lồi mắt rơi xuống bên chân Trình Mục Du. Nàng lại dùng cái sào tre đó nhẹ nhàng rạch bụng con cá đó, bụng bị tách ra hai bên, lộ máu thịt đỏ bên trong.

“Đại nhân, ngài xem trong bụng con cá này có gì?” Nàng vẫy tay gọi Trình Mục Du tới.

Trình Mục Du ngồi xổm xuống bên cạnh con cá chép bị rạch bụng đó, vừa cúi đầu xuống nhìn lại đột nhiên ngẩng đầu lên: “Không ngờ trong bụng con cá này lại có một gương mặt”

Như hắn nói, trong bụng cá có máu và nội tạng, nhìn qua cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ thì lại giống một gương mặt, gương mặt đó cứ rủ xuống, vẻ mặt đau thương và quái dị.

Vừa dứt lời, một gương mặt trắng bệch bay ra khỏi bụng cá, càng bay càng cao, bay đến chỗ cách đó vài thước thì biến mất không thấy đâu nữa.

“Sao trong bụng cá lại có thứ này?” Trình Mục Du kinh ngạc hỏi.

“Là oan hồn” Yến Nương đứng lên, nhìn vết máu nổi trên ao cá: “Cái ao này bị khói đen bao trùm, oán khí rất nhiều, ta vừa vào trong đã chú ý đến nó”

“Là oan hồn của phu thê Thường thị sao?”

“Đại nhân cảm thấy gương mặt vừa nãy giống Thường Xuân Trạch à?”

Trình Mục Du lắc đầu: “Đương nhiên không phải hắn”

Ánh mắt của Yến Nương càng trở nên sâu xa hơn: “Đại nhân, hãy ra lệnh cho người đến vớt lại ao cá lần nữa, tìm xem bên trong có tà vật gì hay không”

Ao cá nhỏ được đám nha dịch xuống tìm tòi lần nữa, ngay cả một tấc bùn bên dưới cũng không bỏ qua, tất cả xác cá đều được vớt lên, bèo cũng được nhổ sạch sẽ, cả ao cá chỉ còn lại lớp nước nhàn nhạt, từ trên cao có thể nhìn xuống thấy đáy.

“Đại nhân, thứ trong ao cá đều được vớt lên hết rồi, không phát hiện thứ gì hết” Sử Kim báo cáo kết quả rõ ràng với Trình Mục Du.

“Yến cô nương, trong ao không có thứ gì hết” Trình Mục Du lặp lại câu này một lần nữa, hắn như nói với Yến Nương, lại dường đang như nói với chính mình.

Yến Nương ngồi trên tảng đá bên ao, chống cằm nhìn mặt nước: “Lạ thật, oan hồn chắc chắn đang bám vào một thứ gì đó, nhưng trong ao lại sạch sẽ, vậy tà vật đã đi đâu rồi?”

***

Lão Điền bày sạp xong, bèn rao hàng: “Đến đây xem đi, chỉ cần một đồng là ngài có thể ném năm lần, ném trúng cái nào là thứ đó sẽ thuộc về ngài, đảm bảo chỉ lời không lỗ”

Người bán hàng rong bên cạnh nói với ông ta: “Lão Điền, mấy ngày nay người đến ném tên ngày càng ít đi. Biết tại sao không, ai đã từng bị lừa một lần rồi thì sẽ không đến nữa, ta nghĩ ông nên dừng hành vi lừa đảo này lại đi, hãy làm ăn buôn bán thành thật như bọn ta”

Lão Điền khinh miệt nói: “Khoát Nha Tử, ai lừa người hả, kẻ muốn cho người muốn nhận, ta chưa bao giờ chiếm hời của ai” Vừa nói xong, ông ta lấy một cái hộp gỗ ra, lấy thứ gì đó ra từ bên trong rồi đặt trước quầy hàng.

“Trâm ngọc? Lão Điền, không phải mấy ngày trước đã có người ném trúng cái trâm này rồi sao? Sao lại ở trong tay ông rồi? À, ta hiểu rồi, ngoài miệng ông nói cái trâm này là cái duy nhất, nhưng thật ra đều là lừa đảo, thật ra đều là lừa đảo, chưa biết chừng trong cái túi đó của ông có hàng chục, hàng trăm cây chứ gì”

Lão Điền chột dạ, cũng không phản bác hắn ta nữa, ông ta đứng trước sạp, rao bán với người qua đường. Nhưng người dừng lại thưa thớt, không còn cảnh mọi người vây xem như mấy ngày trước nữa.

Bùi Nhiên cẩn thận ôm một cuộn vải đi về phía trước, nghe thấy giọng nói của lão Điền thì vô thức quay đầu lại. Nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn ta đã bị khóa chặt: Chiếc trâm ngọc hồ điệp nằm yên trong chiếc hộp phía trước quầy hàng, màu sắc của nó như thể đậm hơn lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy, nhưng càng thêm câu hồn đoạt phách.

Bùi Nhiên dừng bước, ngơ ngác nhìn trâm ngọc, cảnh tượng vừa xảy ra trong tiệm tơ lụa lại hiện lên trong đầu: Cuộn gấm Hồng Ly đó đừng nói là mua, thậm chí hắn ta còn chưa nghe bao giờ, cứ như vậy bị Tần hiệu uý cho một nữ tử thanh lâu, mà Ngọc nhi của hắn ta, chỉ có thể mặc cuộn gấm bình thường trên tay này, thật sự không khỏi khiến hắn ta thấy xúc động.

“Công tử à, một đồng tiền ném năm lần, chỉ lời không lỗ” Lão Điền thấy cuối cùng cũng có khách hàng, thì cười nịnh nọt chào đón.

Bùi Nhiên không do dự, hắn ta lấy một đồng để mua lễ vật nhét vào tay lão Điền.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)