Tân An Quỷ Sự

Chương 211: Hiệu uý

Chương Trước Chương Tiếp

Cuối cùng Tấn Nhi cũng ngừng khóc, cậu bé nhìn Yến Nương: “Ý của tỷ là đệ không cần phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Thường áp ti sao?”Yến Nương nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói ngày càng trầm xuống: “Đệ có thể hối hận, cho dù hối hận đến mức không thể yên giấc cũng được. Nhưng đệ không cần chịu trách nhiệm về chuyện này, người phải chịu trách nhiệm là hung thủ giết chết họ. Đệ phải nhớ, những người này đều không có lương tâm, tay họ nhuốm máu tươi nhưng lại chưa bao giờ ân hận. Vậy nên đệ không được để sự hối hận trói buộc mình, đệ phải lôi hung thủ ra khỏi đám người, rửa sạch oan khuất cho linh hồn đã chết”

Tấn Nhi thấy nàng nói rất kiên định, không khỏi nghi hoặc: “Yến Nương, tỷ đã từng hối hận sao?”

Yến Nương nhìn cậu bé, cười chua chát, chậm rãi nói: “Tỷ từng hối hận đến mức muốn khiến trời đất cùng hủy diệt với mình, chỉ là đến cuối cùng mới biết, làm vậy chỉ có thể trút giận cho mình mà thôi, vừa không thể trừng trị hung thủ, cũng không thể vỗ về vong linh, uổng công vô ích, trái lại còn khiến mình tổn thương”

“Là chuyện gì mà khiến tỷ hối hận đến như vậy?” Hiển nhiên Tấn Nhi đã quên chuyện của mình, cậu bé nghiêng đầu hỏi đến cùng.

Vừa nói đến đây, Tưởng Tích Tích đã vén rèm đi vào: “Tấn Nhi, sao đệ lại ở đây, tỷ tìm đệ lâu lắm rồi đấy, cha đệ đang tìm đệ, ngài ấy có việc muốn hỏi đệ”

***

Bà mối vừa đi, Bùi Nhiên lập tức nhảy dựng lên, nắm chặt tay Bùi Phỉ: “Tiểu muội, thúc ấy đồng ý rồi, cha Ngọc nhi đồng ý rồi, vốn dĩ ta cũng không hy vọng, cha mẹ chúng ta mất sớm, nhà cũng chẳng dư giả gì, ta còn tưởng Tạ thúc sẽ từ chối, uổng công lo lắng mấy ngày nay”

Bùi Phỉ đang chuẩn bị chúc mừng, lại bị Bùi Nhiên nói trước: “Đúng rồi, đúng rồi, ta phải nhanh chóng mua một số lễ vật, để đưa đến Tạ gia, nếu Ngọc nhi đã đồng ý làm tức phụ của ta thì lễ nghi cũng không thể qua loa được”

Dứt lời, hắn ta vội vàng chạy ra ngoài, để lại một mình Bùi Phỉ đứng ở đó vẫn chưa nói được chữ nào, chỉ đành cười bất lực.

Bùi Nhiên đến tiệm chọn tơ lụa trước, từ nhỏ Ngọc nhi đã không có mẹ, hắn ta lại không có song thân, nên đương nhiên hắn ta phải chuẩn bị y phục mới. Hắn ta do dự một lúc lâu giữa chất liệu màu hồng phấn và màu xanh lam mà vẫn không biết mua cái nào. Mặc dù màu hồng xinh xắn nhưng lại không phù hợp với khí chất của Ngọc nhi, nhưng cuộn gấm màu xanh lam này, trông có vẻ vừa thanh lãnh vừa trong sáng, mang cảm giác không thể khinh nhờn.

Đang định bảo ông chủ đưa cuộn gấm đó cho mình, cơ thể đột nhiên bị xô ngã. Bùi Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy mấy gã sai vặt chen chúc bên quầy, điệu bộ quả thật không giống đến mua đồ, mà giống như đang chuẩn bị đánh nhau với ai đó. Phía sau bọn họ là một nam tử cường tráng, khoảng ba mươi tuổi, lông mày nhướn lên thái dương, gương mặt đầy liều lĩnh. Hắn ta hơi nghểnh cổ như thể sẽ không cúi xuống, mãi mãi dùng điệu bộ trịch thượng đó để nhìn người khác.

Chưởng quỹ thấy nam nhân bước vào cửa, vội vàng ra đón, trên mặt nở nụ cười khiến nếp nhăn hiện lên rõ rệt: “Tần đại nhân, sao ngài lại đích thân tới đây mà cũng không cử người tới nói một tiếng, để ta còn dọn sạch chỗ này, kẻo những người không liên quan làm bẩn mắt ngài”

Bùi Nhiên đột nhiên ý thức được “người không liên quan” trong miệng ông ta chính là mình. Hắn ta định lên tiếng nói vài câu thì lại bị gã sai vặt vừa nãy xô mình dùng ánh mắt ép xuống. Hắn ta nhẫn nhịn cơn tức, dù gì thì thân phận mình hèn mọn, chỉ là một con kiến mà bất cứ ai cũng có thể giẫm chết bằng một chân mà thôi. Quan trọng nhất là hắn ta sắp thành hôn rồi, cưới người mà mình vẫn luôn nghĩ đến từ lúc nhỏ, nên càng không thể bởi vì tức giận nhất thời mà hủy hoại tương lai của mình và Ngọc nhi.

Vị Tần đại nhân đó cũng không chú ý đến Bùi Nhiên, hắn ta nghịch chiếc nhẫn ngọc trên tay phải của mình, khẽ gật đầu với gã sai vặt bên cạnh.

Gã sai vặt kia hắng giọng, nghiêm mặt hỏi chưởng quỹ: “Cuộn gấm Hồng Ly lần trước gia bọn ta đặt đã đến chưa?”

Chưởng quỹ cười nịnh nọt: “Đến rồi, đến rồi. Thứ mà ngài cần, ta nào dám sơ suất, ngày hôm trước đã đến rồi, ta cất kỹ ở phòng trong, sợ lấy ra sẽ dính bụi bặm. Ngài chờ một chút, ta đi lấy cho ngài ngay” Nói rồi, ông ta vén rèm đi vào phòng trong, không lâu sau thì ôm một cái hộp nhung ra ngoài, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra trước mặt Tần đại nhân: “Đại nhân, ngài xem xem có hợp ý ngài không”

Cuộn gấm trong cái hộp đó bóng loáng như gợn sóng, như được tách ra từ sự sống sống động, mỏng nhưng không xuyên thấu, đẹp nhưng không tầm thường, như ngưng kết lại nét duyên dáng, dịu dàng nhất của người phụ nữ. Bùi Nhiên nhìn chằm chằm nó, trong lòng đột nhiên cảm thấy buồn bã: Chỉ có cuộn gấm như vậy mới có thể xứng với Ngọc nhi của hắn ta, chỉ có điều với hoàn cảnh bây giờ của hắn ta, muốn mua cuộn gấm như vậy, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.

Tần đại nhân là người từng trải, nhìn thấy cuộn gấm đó, ngoài miệng không nói thích, cũng không nói không thích. Hắn ta lại liếc gã sai vặt kia một cái, gã sai vặt hiểu ý gật đầu, lấy hai nén bạc ra đặt lên quầy. Một nhóm người hùng hổ bước ra khỏi tiệm tơ lụa, xoay người ngồi lên mấy con tuấn mã đang chờ trước cửa, chạy như bay về đường phố phía Nam.

Chưởng quỹ thấy họ đi xa, mới cầm hai nén bạc lên áng chừng, bĩu môi than thở: “Có tiền thật là tốt, vì để lấy lòng một nữ tử thanh lâu mà không tiếc bỏ nhiều tiền như vậy”

Bùi Nhiên ngứa mắt với dáng vẻ thấy giàu thì nịnh, thấy nghèo thì khinh của ông ta, bèn bước chân đi ra ngoài, nào ngờ chưởng quỹ lại nghênh đón: “Vị công tử này, vừa nãy đã đắc tội, ngài đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng để chuyện này trong lòng”

Bùi Nhiên trừng mắt với ông ta, vẫn khăng khăng muốn đi, nhưng chưởng quỹ lại mặt dày mày dạn vươn cánh tay chặn đường hắn ta: “Ngài không biết đúng không, người vừa nãy là Tần hiệu uý, con rể hầu ngự sử Trương đại nhân. Người làm ăn buôn bán nhỏ như ta làm sao dám đắc tội, nào nào, ngài xem đi, ngài vừa nãy nhìn trúng cuộn gấm kia, ta giảm giá cho ngài, bảo đảm giá cả sẽ khiến ngài hài lòng”

***

Bên ngoài Thường trạch có nhiều người đứng vây xem, như người ta thường nói việc tốt không ra khỏi cửa, việc xấu truyền ngàn dặm. Chưa đến một ngày, vụ án đẫm máu và vô cùng khác thường này đã truyền khắp thành Tân An, ai ai cũng biết. Mặc dù đám người không biết nội tình nhưng lại có thể kể lại vụ án sinh động như thật. Có người nói khi phá án Thường Xuân Trạch đã đắc tội một kẻ thô lỗ nào đó, thế nên nửa đêm hắn ta đã dùng rìu chém đứt đầu phu thê hai người họ. Có người lại nói Thường phu nhân vốn phong lưu, đa tình, tuy đã có một đứa con nhưng vẫn cứ thích để vai trần, lộ cánh tay. Thấy chưa, chắc chắn là đã bị dã nam nhân nào đó để ý, nửa đêm lẻn vào Thường trạch, cưỡng gian không thành nên đã giết người, may mà Thường Viễn trốn được, nên mới không rơi vào tay kẻ dã man kia.

Chỉ là tuy tin đồn ngày càng phóng đại nhưng lại không ghê gớm như tình hình thực tế, những người nhiều chuyện này dù có vắt hết não, e rằng cũng không thể tưởng tượng được tình cảnh bi đát của phu thê Thường thị. Yến Nương khá tự tin về điều này, bây giờ nàng đang đi qua đám người, bước lên bậc thềm Thường gia trước ánh nhìn của mọi người.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)