Trình Mục Du chạy như bay vào trong phòng, lại nhìn thấy Tưởng Tích Tích đứng cạnh tủ, cửa tủ mở, có một cậu bé sắc mặt trắng bệch ngồi xổm bên trong. Cậu bé trừng mắt, ngón tay khẩy khẩy tấm gỗ của tủ“Đại nhân, máu trên mặt cậu bé…” Tưởng Tích Tích đứng bên cạnh khẽ nhắc nhở.
Trình Mục Du ra hiệu nàng ta đừng nói nữa, còn mình thì chậm rãi ngồi xổm xuống, ngồi ngang hàng với Thường Viễn: “Viễn nhi, đã hết ngày nghỉ rồi, hôm nay là ngày đi học, con đừng trốn trong cái tủ này nữa, theo ta ra ngoài đi”
Thường Viễn đờ đẫn gật đầu: “Vâng, nếu tới muộn sẽ bị thầy mắng” Dứt lời, cậu bé vịn lấy cửa tủ, chậm rãi chui ra ngoài, người vẫn run rẩy.
Trình Mục Du đỡ cánh tay, nhẹ nhàng rẽ tóc cậu bé, cẩn thận kiểm tra xem trên đầu cậu có vết thương nào không. Sau khi thấy không hề bị tổn thương gì, hắn khẽ thở phào: “Viễn nhi, hôm nay gió lớn, con trốn trong áo choàng của ta, ta đưa con ra ngoài, được không?”
Thường Viễn lại đờ đẫn gật đầu, nghe lời rúc vào lòng Trình Mục Du. Trình Mục Du dùng áo choàng che chắn cậu bé kín mít, đưa cậu bé ra ngoài. Lúc ra đến viện, hắn làm một động tác ra hiệu im lặng với nha dịch đang trục vớt xác chết, để họ ngừng vớt, sau đó kéo Thường Viễn đi nhanh rời khỏi ao cá.
Đi đến cửa lớn, hắn giao Thường Viễn cho Tưởng Tích Tích, khẽ nói với nàng ta: “Ngươi đưa cậu bé về phủ Tân An trước, nhớ kỹ, không được nói chuyện ở đây với cậu bé, chờ ta trở về rồi tính tiếp”
Tưởng Tích Tích gật đầu, kéo tay Thường Viễn, lúc này mới phát hiện ngón tay của cậu bé lạnh như băng, lại càng thêm đau lòng. Đang định đưa cậu bé lên xe ngựa, Thường Viễn đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Tỷ tỷ, cha mẹ ta đều ở dưới ao cá, họ đã ở dưới đó cả đêm rồi, chắc lạnh lắm, tỷ tìm cho họ vài bộ quần áo đi”
***
Thư phòng vô cùng yên tĩnh, Thường Xuân Trạch là áp ti của phủ Tân An, bình thường có mối quan hệ rất tốt với mọi người. Phu thê họ đột nhiên chết thảm, không có ai dễ chịu cả, vành mắt Sử Kim đỏ hoe, hắn dụi mắt, nghẹn ngào nói: “Mấy ngày trước Thường đại nhân còn nói sẽ đến nhà ta uống rượu, không ngờ ngài ấy lại… lại…” Hắn đột nhiên đập tay lên bàn, chén trà trên bàn hơi đung đưa, nước bắn ra ngoài: “Nếu để lão tử tra ra được ai làm, nhất định sẽ chém hắn thành vạn mảnh”
Trình Mục Du lạnh lùng nhìn hắn: “Chém thành vạn mảnh? Vậy bây giờ ta giúp ngươi giữ một chỗ trong nhà lao”
Sử Phi trừng mắt với Sử Kim, kéo tay áo hắn, ra hiệu bảo hắn đừng nói lung tung nữa. Sử Phi ôm quyền hành lễ: “Đại nhân, việc quan trọng nhất bây giờ là bắt hung thủ, nhưng vụ án của Thường gia, quả thật hơi kỳ quái…”
Trình Mục Du gật đầu, để hắn tiếp tục nói.
“Cơ thể phu thê Thường thị đều bị chia thành năm khúc, khúc đầu, hai khúc cánh tay, khúc chân, khúc cuối là cơ thể và một cái chân còn lại. Thuộc hạ nghĩ mãi không hiểu, rốt cuộc hung thủ đã dùng cách gì để chia họ thành như vậy” Hắn ta khựng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Toàn bộ thi thể đều bị ném xuống ao cá, dựa vào vết máu trên hiện trường, Thường Xuân Trạch bị người ta giết bên ao cá, rồi trực tiếp ném xuống ao cá, còn Thường phu nhân thì bị hại ở bên cạnh cửa sổ ngoài phòng ngủ, bởi vì chỗ đó có bãi máu lớn. Cho nên…”
“Cho nên thi thể của Thường phu nhân là bị hung thủ cố tình vứt xuống ao”
“Đúng vậy, nếu bị chuyển đến đó, vậy thì chắc sẽ để lại dấu vết”
“Không có dấu vết gì sao?”
Sử Phi cắn môi: “Dấu vết thì cũng có, chỉ có điều đó là hai hàng dấu chân của trẻ con, thuộc hạ đã đối chiếu rồi, dấu chân này là của Thường Viễn”
Đúng lúc này, Tưởng Tích Tích đi vào, nghe thấy thế thì kêu lên: “Sao có thể? Ý của ngươi là Thường Viễn ném thi thể của họ xuống sao?”
Sử Phi lắc đầu: “Ta cũng không tin, nhưng hiện trường không hề có dấu vết nào khác, ngay cả một dấu giày cũng không có” Hắn nhìn Trình Mục Du: “Đại nhân, thuộc hạ thật sự không biết nên bắt đầu từ chỗ nào, đi đâu để tìm nghi phạm”
Trình Mục Du nhíu chặt mày, hắn trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi Sử Phi: “Đã hỏi hàng xóm xung quanh chưa? Ban đêm họ có nghe thấy gì không?”
Sử Phi lắc đầu: “Đã dò hỏi hết rồi, nhưng họ đều nói đêm qua không nghe thấy động tĩnh gì khác thường”
“Một vụ án giết người tàn nhẫn như vậy nhưng lại chẳng có động tĩnh gì, thế này không hợp lẽ thường”
Tưởng Tích Tích bước lên trước: “Đại nhân, có lẽ chuyện Thường gia vốn không thể giải thích theo lẽ thường”
Trình Mục Du nhướn mày: “Tại sao?”
“Đại nhân đừng trách ta đa nghi, tối qua Tấn Nhi lại gặp ác mộng, thằng bé mơ thấy một nữ nhân, nữ nhân đó trốn ở trong tủ. Mà hôm nay lúc ta tìm thấy Thường Viễn, cậu bé cũng trốn trong tủ. Đương nhiên ta không cho rằng Thường Viễn chính là hung thủ, dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Nhưng ta lại cảm thấy giữa hai chuyện này có một mối liên hệ nào đó. Dù gì thì Tấn Nhi cũng từng tới Thường gia, vả lại sau khi từ đó trở về vẫn luôn không ổn lắm”
“Tấn Nhi đâu rồi?”
Tấn Nhi gõ cửa tiệm thêu Tế Hồng: “Yến Nương, mở cửa, mau mở cửa”
Hữu Nhĩ thò đầu ra: “Ơ, sao lại cuống cuồng, vội vã như vậy, gặp ma à?”
Nghe thấy chữ “ma”, gương mặt vốn đã nhợt nhạt của Tuấn Nhi càng thêm trắng bệch, nước mắt cũng suýt ứa ra nhưng lại bị cậu bé ép trở vào.
Thấy cậu bé sợ đến như vậy, Hữu Nhĩ không nỡ chọc cậu nữa, hắn ta mở cửa ra: “Đừng khóc, vào trong đi, hôm nay có nhãn tươi mới được đưa từ Phúc Kiến đến, ngọt lắm, ta lấy cho đệ ăn thử”
Tấn Nhi đi vào trong viện, làm gì còn để ý đến nhãn nữa, cậu bé chạy thẳng vào trong phòng, lại nhìn thấy Yến Nương đang nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Thế nên cậu bé đi không được, mà vào cũng không được, chỉ đứng trước cửa, nhẹ nhàng hít vào.
“Sao thế, sao lại sợ hãi như vậy?” Yến Nương nghe thấy tiếng động nên mở mắt ra, uể oải hỏi cậu bé.
Thấy Yến Nương dậy rồi, Tấn Nhi vội vàng đến bên giường, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống: “Yến Nương, là đệ không tốt, là đệ đã hại cả nhà Thường áp ti”
Yến Nương bế Tấn Nhi lên đùi mình, nghiêm túc nghe cậu bé kể lại mọi chuyện, sau đó nàng xoa đầu cậu: “Đệ cảm thấy mình chưa kịp kể chuyện đó với ta nên Thường gia mới bị giết hại à?”
Tấn Nhi chớp mắt, nghiêm túc gật đầu.
Yến Nương nhìn cậu bé: “Nếu hôm đó họ hàng xa của đệ không bị bệnh, nếu cha đệ không tạm thời đưa đệ tới Biện Lương, nếu đệ kịp tới tiệm thêu tìm ta, thì người nhà Thường gia sẽ không chết sao?”
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ không phải sao?”
Yến Nương mỉm cười: “Họ vẫn sẽ chết, bởi vì hôm đó sau khi ta đưa vòng cổ tới phủ Tân An, thì đi ra ngoài với Hữu Nhĩ, cho đến sáng hôm nay mới trở về, thế nên dù đệ tới đây thì cũng không tìm được ta”