Trời đã sang canh ba, Thường phu nhân vẫn đang nằm trên giường không thể chìm vào giấc ngủ, Thường Xuân Trạch đã đi ra ngoài lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa về. Thường Viễn vẫn chưa khỏe lại, đã ngủ từ sớm rồi, chính bà ta cũng không thể ra khỏi phủ để tìm người, chỉ có thể cứ chờ như vậy thôiNếu đổi thành lúc thường, bà ta cũng sẽ không vội vã như thế, Thường Xuân Trạch vốn nghiện rượu, việc cả đêm không về cũng là chuyện bình thường, nhưng sau khi đã trải qua những chuyện lạ liên tiếp mấy ngày như thế, bây giờ trong cơ thể bà ta như đang bị ngàn vạn con kiến gặm nhấm đến mức toàn thân vừa nhức vừa đau, nôn nóng khó có thể bình tĩnh.
Ngọn đèn dầu khẽ lay động, một cái bóng chiếu lên cửa sổ, Thường phu nhân ngồi bật dậy: “Xuân Trạch, là chàng ư?”
Người phía ngoài không nói gì, lại đột nhiên buồn bã mà khóc thành tiếng. Vừa khóc một cái, đầu của hắn ta dường như không còn nằm trên cổ được nữa, lăn cộp xuống dưới đất.
Thiếu chút nữa là Thường phu nhân đã kêu thành tiếng, từ tiếng khóc này, bà ta nhận ra người ngoài kia chính là phu quân của mình, mắt thấy đầu lâu của hắn biến mất trong thoáng chốc, bà ta rời giường, không chút suy nghĩ, đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Một vũng máu bao phủ khoảng đất trống trước cửa sổ, lại chẳng biết Thường Xuân Trạch đã chạy đến phương nào, Thường phu nhân quỳ trên mặt đất, run run rẩy rẩy vươn một tay, chấm thử vào máu một cái, muốn xác định đây là thật, hay là chỉ là giấc mơ của bà ta.
Máu vẫn còn ấm, hiển nhiên là mới vừa chảy ra không bao lâu, như vậy, rốt cuộc nó thuộc về ai? Chẳng lẽ nó thực sự thuộc về quan nhân của bà ta sao?
Phía sau chợt trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt, một cơ thể ướt rượt dán lên: “Chạy mau… Chạy mau, rời khỏi nơi này ngay, nàng ta… tới rồi…”
“Xuân Trạch” Thường phu nhân quay phắt đầu lại, nhưng phía sau không có thứ gì. Ngọn đèn trong phòng lay lắt, bà ta bỗng thấy một người ngồi bên cạnh bàn, thể trạng người đó nhỏ nhắn xinh xắn, đối diện với gương trang điểm, vừa chải đầu vừa hát:
“Thuyền rồng dập dờn đông về đông, hái sen trên hồ đỏ càng đỏ.
Sóng nhè nhẹ, nước tĩnh lặng, thiếp đi đường hoa sen không lối.
Tây hồ Nam hồ đấu màu thuyền, thanh bồ tử lục đầy Trung châu.
Sóng mịt mù, nước long đong, nguyện phụng quân vương đến muôn đời”
Thường phu nhân run rẩy bước đi trên đôi chân mềm nhũn như sắp rụng, vịn tường miễn cưỡng đứng dậy: “Viễn nhi, Viễn nhi…”
Thường Viễn nghiêng đầu sang chỗ bà ta, mở cặp mắt xếch ra, tròng mắt đen tỏa sáng lòi ra khỏi khóe mắt: “Mẫu thân, phụ thân đã bị con giết rồi, mẫu thân có muốn biết phụ thân đã chết như thế nào không?”
Thường phu nhân hé miệng, tuyệt vọng kêu “a a” vài tiếng, âm thanh khàn khàn, hiển nhiên đã đến bờ vực của sự sụp đổ.
Bà ta mới vừa muốn xông vào gian nhà đã thấy tay phải của Thường Viễn cầm cây trâm ngọc hồ điệp, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc của chính mình. Trâm ngọc phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn dầu, lóe lên ánh sáng kì dị, làm mắt của Thường phu nhân đau nhói.
Bà ta đột nhiên cảm thấy cổ cứng lại, tứ chi cũng như bị vật gì kéo lấy rồi lại kéo thật mạnh ra bốn phương tám hướng. Lực càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, kéo mạnh đến mức từng cái gân mạch của bà ta đứt phựt, da bị kéo căng thành màu trong suốt tái nhợt.
Nếu như có thể hét, nhất định là bây giờ Thường phu nhân đã rú thảm từng cơn vang vọng đất trời rồi, nhưng mà cổ của bà ta cũng đã bị kéo chặt lấy, từng luồng hơi trong yết hầu cũng đã bị ép ra, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
“Hì hì”, khớp nối giữa cánh tay và bả vai nứt ra thành một cái lỗ hổng lớn, vân da màu đỏ rực và mạch máu hiện ra từ vết nứt, càng thêm rợn ngợp trong cái nền đêm đen đặc này. Lại thêm một tiếng “hì hì”, mạch máu nổ tung, máu tươi tung tóe bắn lên cửa sổ, hóa thành một đóa hoa kì dị.
Thường Viễn ngồi trong phòng nhìn máu tươi của mẫu thân mình nhuộm cửa sổ thành màu đỏ thẫm. Khi chi cuối cùng bị kéo ra, máu đọng trên giấy cửa sổ đã rất nhiều, tẩm ướt toàn bộ cửa sổ. Gió quét nhẹ qua, có thể đâm thủng một lỗ dễ như trở bàn tay, từng giọt máu bay từ vết rách vào, vẩy đầy lên mặt cậu.
Khóe miệng Thường Viễn giật nhẹ: “Phụ thân nói không có mẫu thân làm ấm giường là phụ thân không ngủ được, vậy hai người chết chung với nhau, tới địa phủ làm một đôi uyên ương đi” Cậu lấy cây trâm ngọc hồ điệp từ trên đầu xuống, trâm ngọc dính vài giọt máu, màu sắc biến thành đỏ thẫm, như là hút máu tươi no rồi vậy, ánh sáng kỳ dị từ nó nhuộm nhãn cầu của Thường Viễn thành màu đỏ, tranh tối tranh sáng, như là điềm báo của sự điên cuồng.
Trong một căn phòng ở tòa nhà bể ngói cách đó một dặm, lão Điền đột nhiên tỉnh dậy khỏi cơn mơ, còn chưa kịp mở mắt, ông ta cảm thấy ngoài mí mắt sáng loáng màu đỏ. Mở mắt ra, ông ta thấy cây trâm ngọc hồ điệp được ném trúng mấy ngày trước đây nằm ngay ngắn ở bên cạnh cái gối, ánh sáng kỳ dị tỏa ra quanh thân đã biến mất không còn chút vết tích nào.
***
“Thường áp ti vẫn chưa đến à?” Trình Mục Du nhìn Tưởng Tích Tích đứng ở bên cạnh hỏi.
“Chưa, hắn cũng không xin nghỉ với đại nhân ư?”
Trình Mục Du lắc đầu: “Người như hắn làm việc cẩn thận, có chuyện gì nhất định sẽ xin chỉ thị sớm” Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, liên tưởng đến lời nói của Sử Phi hôm qua, không khỏi có chút sốt ruột: “Tích Tích, lần trước ngươi tới nhà hắn, có phát hiện chuyện dị thường gì hay không?”
“Ngày đó con của hắn là Thường Viễn không cẩn thận ngã vào trong hồ cá, những chuyện khác thì lại không có gì, thoạt nhìn thì áp ti và phu nhân vẫn như thường”
“Ta lo lắng quá, vậy đi, ngươi và Sử Phi đến nhà họ, xem là rốt cuộc thì Thường Xuân Trạch gặp phải chuyện gì”
Tưởng Tích Tích hành lễ, ra cửa gọi thêm Sử Phi, hai người đều tự cưỡi một con ngựa, phóng ngựa về phía Thường gia.
Cửa chính Thường trạch đóng chặt, đen thùi lùi, khiến cho hai người dâng lên một dự cảm vô cùng không ổn. Tưởng Tích Tích đập cửa, phát hiện bên trong không ai trả lời nên gật đầu với Sử Phi một cái. Sử Phi lấy một thanh đao dài ra, cắm vào trong khe cửa gảy nhẹ vài cái, chỉ nghe một tiếng ầm, chốt cửa đã bị đánh rơi, hai cánh của cửa lớn dần dần mở rộng trước mặt họ.
Mùi máu tươi xộc tới trước mặt, Tưởng Tích Tích nói không hay rồi, lập tức cùng Sử Phi vọt vào. Thấy cảnh tượng trước mắt, nàng ta hét lên thất thanh, bắt lấy cánh tay của Sử Phi: “Mau, mau đi gọi đại nhân tới đây”
Hồ cá như bị bút vẽ màu đỏ quết qua, đỏ ngầu cả mảng, hình như cá chép bên trong không chịu nổi sự bẩn thỉu dưới đáy ao, con nào cũng nổi lên mặt nước, ngoác miệng ra đớp lấy không khí phía trên. Giữa đàn cá này, thình lình xen lẫn hai cái đầu lâu bị máu và tóc đen bao phủ. Chúng cũng hướng mặt lên trên, điều khác biệt giữa chúng và đàn cá chính là chúng đã ngừng hô hấp từ lâu, mắt mở thật to, miệng hơi mở, dưới cổ là một đoạn thịt nát đen đỏ lẫn lộn.
Trình Mục Du không đành lòng nhìn nữa, hắn quay đầu, nói nhỏ với đám nha dịch phía sau: “Vớt hết thứ trong hồ lên đi, xem có thể tìm được những bộ phận khác của thi thể hay không, Thường gia còn có một đứa bé khoảng sáu tuổi, lục soát tòa nhà này một lần thật cẩn thận, xem có thể tìm được cậu bé hoặc… thi thể hay không”
Không phải là trong lòng hắn không ôm hy vọng, nhưng người lớn còn chết một cách thảm khốc như vậy, làm sao mà một đứa trẻ có thể thoát khỏi bàn tay của hung phạm được.
Thế nhưng chẳng qua bao lâu, giọng nói của Tưởng Tích Tích từ bên trong truyền ra: “Đại nhân, tìm được Thường Viễn rồi”