Thường phu nhân nhìn chằm chằm Thường Viễn nhắm nghiền hai mắt, cậu bé có lông mi dài mắt to, mũi nhỏ nhắn cao cao, thoạt nhìn đúng là có vài phần giống bé gái. Lẽ nào ban nãy là mình nhìn lầm, đến cả khuôn mặt của con trai cũng chẳng nhận ra ư?Không đúng, rõ ràng là khuôn mặt thằng bé không phải như thế này, chí ít là thần thái không đúng. Kẻ kia dựa nghiêng ở cạnh cửa, đuôi mắt nhếch lên rất cao, giống như một con chim vậy, khóe mắt vừa sắc vừa cao.
“Đây là gì vậy?” Thường phu nhân phát hiện bên thái dương của con trai có một chút vệt đen nên lấy tay lau, màu đen bám vào đầu ngón tay của bà ta, tụ thành một mảng nhạt màu, bà ta đặt tay lên trước mắt nhìn kỹ một lát, lại khẽ ngửi: “Than vẽ mày? Lẽ nào thằng bé dùng than vẽ mày của ta để kẻ khóe mắt ư? Chẳng trách khuôn mặt của nó vừa rồi có chút kì lạ. Nhưng mà những thứ đồ mà nữ nhân dùng này, bình thường nó chẳng hề có hứng thú gì, sao hôm nay lại…”
Đang tập trung suy nghĩ, Thường Viễn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt chĩa thẳng, không có chút hơi ấm nào: “Mẹ, người nhìn chằm chằm con làm gì?”
“Mẹ…” Thường phu nhân nghĩ mà lạnh cả sống lưng, bà ta chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện có một ngày sẽ bị một đứa bé dọa sợ đến mức như vậy, hơn nữa kẻ đó còn là con trai ruột của mình.
“Leng keng… Loảng xoảng…”
Tiếng vang từ bên ngoài đã cứu vớt bà ta, Thường phu nhân vội vàng đứng lên ngay lập tức: “Mẹ đi ra xem một chút, không biết là tiếng gì ở bên ngoài kia”
Ai ngờ vừa đi được vài bước đã bị Thường Viễn gọi lại, tay của cậu bé chống trên mặt giường, hơi ngồi dậy, trong giọng nói mỏi mệt lại chứa đựng một chút trào phúng: “Bảo cha đừng uổng phí thời gian nữa, cha không hủy được vật kia đâu”
Giọng nói của cậu bé khiến Thường phu nhân như có gai ở sau lưng, bà ta đẩy cửa phòng ra, vọt vào trong viện, thấy Thường Xuân Trạch đang ngồi xổm bên cạnh hồ cá, trong tay cầm một cây búa giơ lên, đập từng cái một lên thứ gì đó trên mặt đất. Bà ta đi vài bước lên phía trước, thấy vô số mảnh nhỏ màu đỏ văng tứ tung trên mặt đất, có mảnh rơi vào hồ cá, có mảnh chui vào núi giả bên cạnh, mà Thường Xuân Trạch dường như đang bị bao phủ trong một trận sương mù màu đỏ thẫm, vừa tiếp tục động tác trên tay, vừa bĩu môi nói khẽ điều gì đó.
“Đập nát ngươi, đập ngươi tan xương nát thịt, xem ngươi hại người như thế nào được nữa”
Giọng nói của hắn vừa nhỏ vừa khàn, không lắng nghe kỹ thì căn bản là không nghe được là hắn đang nói cái gì, ánh mắt lại cũng giống như Thường Viễn, thẳng tắp, nhưng lại xa xăm, tan rã thành một nhúm rời rạc.
“Tướng công, không được, chàng không muốn giữ nó thì bán đi cũng được mà, còn có thể kiếm được vài đồng” Thường phu nhân nhào tới túm cánh tay của hắn, lại bị hắn vung qua một bên.
Cây trâm ngọc kia bị đập vỡ, thân bướm nát thành một mảnh màu hồng rất mỏng, râu cũng bay lên, rơi vào trong ao cá, tạo ra một vòng nước nhỏ.
Cuối cùng, trâm ngọc hồ điệp cũng đã bể nát, biến thành một đống vụn màu đỏ, Thường Xuân Trạch đứng lên, dùng chân đã chúng nó bay lên, lúc này mới nở một nụ cười hài lòng: “Phù… nát bấy rồi…” Vai hắn run lên: “Bây giờ thì ngươi tạo nghiệp như thế nào được nữa”
Phía sau bỗng nhiên có một trận gió lạnh thổi qua. Ban nãy Thường Xuân Trạch mất rất nhiều sức, cả người toàn là mồ hôi, bị gió thổi qua, không khỏi rùng mình một cái.
“Làm sao mà đập vỡ được chứ” Giọng nói của Thường Viễn truyền đến từ phía sau, Thường Xuân Trạch quay đầu lại nhìn về phía cậu bé, thấy cậu bé đã đi ra ngoài cửa, trên mặt có vài vết đen vằn vện: “Ngọc phá hồn không phá, có tác dụng gì đâu?”
“Ngọc phá hồn không phá?” Thường Xuân Trạch đọc mấy chữ này lên, cẩn thận dò xét ở trong lòng, đột nhiên, hắn cười lớn vài tiếng, nhấc chân lao ra ngoài cửa, tóc bay xốc xếch trong gió, giống như kẻ điên.
***
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa phủ Tân An, rèm cửa được xốc lên, Trình Mục Du ôm Tấn Nhi đã ngủ say đi xuống. Sử Phi ra đón, đang định đón lấy cậu bé, Trình Mục Du lại lắc đầu với hắn: “Khó lắm thằng bé mới ngủ say được, đừng có lăn nó qua lại nữa, nó thức dậy mất”
Hắn đi thẳng tới phòng ngủ của Tấn Nhi, đặt cậu lên giường, lại nhẹ nhàng đắp chăn cho cậu, lúc này mới khép cửa phòng đi ra ngoài.
Đi tới thư phòng, Sử Phi đã chờ ở đó, thấy hắn đi đến, đứng dậy thi lễ và nói: “Đại nhân, ngài mới vừa về đã định xử lý công sự ngay ư?”
Trình Mục Du ngồi xuống ghế tựa: “Đã nhiều ngày qua, trong phủ có chuyện gì không?”
“Không ạ, bây giờ đang độ nghỉ xuân, nơi nơi thái bình, chẳng có ai đến quan phủ báo án”
“Vậy là tốt rồi”
“Đúng rồi, hôm nay áp ti Thường Xuân Trạch đã đến tìm ngài, thấy ngài không có ở trong phủ nên lại đi” Sử Phi bẩm.
“Ngày hôm nay vẫn còn trong kỳ nghỉ, hắn tới làm cái gì?” Trình Mục Du ngước mắt lên.
“Không biết, hắn cũng không nói gì, có điều thoạt nhìn rất hốt hoảng, ta nói ngài chưa về, hắn nói ngày mai gặp ngài rồi tính”
Trình Mục Du gật đầu: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngày mai gặp rồi ta hỏi lại hắn sau vậy”
“Đại nhân, ban nãy ta thấy tiểu công tử ngủ không được ngon giấc, có phải là do đến vùng khác, không quen với khí hậu lắm hay không?”
“Mấy ngày qua Tấn Nhi cứ mơ thấy ác mộng, tinh thần cũng không ổn định, có điều không sao cả, ta đã cho thằng bé uống thuốc, chắc là chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi”
Trong mộng, nữ nhân kia lại xuất hiện, nàng ta ngồi trên một cái xích đu rất cao, làn váy màu xanh nhạt tung bay theo gió, giống như là mặt hồ bị gió thổi gợn sóng lăn tăn. Nàng ta đang cười, tiếng cười từ giòn giã biến thành sắc nhọn, như một cây kim châm vào trong da của Tấn Nhi.
Nàng ta quay đầu một cái thật mạnh, tóc đen bị gió thổi bay tản ra, phủ trên gò má trắng nõn, nguyên cái đầu sọ giống như thể mọc đầy tóc đen, nhìn qua vừa quái dị vừa kinh khủng. Tiếng cười kéo dài truyền đến từ cái đầu người kia, bay xuống bàn đu dây, từng tiếng giã vào trong tai Tấn Nhi.
“A!”
Cậu giật mình tỉnh mộng, tay vỗ vỗ hai bên, lại phát hiện phụ thân không ở bên cạnh mình, thở hổn hển mấy cái, mới phát hiện bản thân đang nằm trong phòng ngủ, thì ra, cậu đã rời khỏi Biện Lương, về Tân An rồi.
Tiếng cười trong mộng vẫn còn quanh quẩn trong đầu, Tấn Nhi bịt lỗ tai lại, nhưng không cản được tiếng cười tan nát cõi lòng của nữ nhân kia.
Cuối cùng, tiếng cười kia ngừng lại, bị tiếng đẩy cửa cắt đứt.
Tấn Nhi ngồi dậy, hoảng sợ nhìn ra phía cửa, nơi ấy không có ai, cửa cũng không có bất cứ động tĩnh gì, vậy âm thanh này bắt nguồn từ đâu?
“Rầm, rầm, rầm…”
Tấn Nhi nhẹ nhàng tựa đầu nghiêng về phía bên phải, cậu thấy tủ bát đang lắc lư dữ dội, hai cái ván cửa lắc mạnh đến mức gần như đã bay ra ngoài.
Cửa tủ, đang khóa ư?
Tấn Nhi chẳng kịp suy nghĩ thêm về vấn đề này, hai chân đã không nghe sai khiến mà đưa cậu tới bên cạnh tủ bát. Tấn Nhi hít một hơi thật sâu, một tay mở cửa tủ ra.
Một lượng tóc đếm không xuể bay từ trong tủ ra ngoài, che kín mặt cậu, tầm mắt cũng bị chắn, cậu chỉ có thể miễn cưỡng thấy được giữa đống tóc đen này có một cây trâm ngọc hồ điệp, đỏ đến chói mắt, tươi đẹp hơn cả máu.
Tấn Nhi liều mạng kéo những sợi tóc quấn ở trên cổ ra, có một tiếng thét chói tai rất dài vang lên.
Cửa lớn bị đẩy mạnh một cái, Tưởng Tích Tích xông vào, nàng ta vọt tới bên giường, liều mạng lay Tấn Nhi đang thét lên sợ hãi ở trong mộng, ôm cậu vào lòng.
“Đừng sợ, đừng sợ, tỷ ở đây, đúng rồi, cái vòng, cái vòng cũng ở đây này, Yến cô nương đã trả lại rồi”