“Xuân Mai đi rồi ư?” Thường Xuân Trạch đứng sau phu nhân, nhỏ giọng hỏiThường phu nhân vẫn chải tóc mà không thèm quay đầu lại: “Sao, đau lòng vì thiếp đuổi nàng ta đi à?”
Thường Xuân Trạch cười khổ một tiếng: “Ta không có ý đó, chỉ là chuyện hôm nay thực sự rất kì lạ, có lẽ là do ta đã uống quá nhiều, ta thật sự nhìn Xuân Mai thành nàng, cho nên mới… với nàng ta”
Thấy Thường phu nhân không lên tiếng, hắn lại nói tiếp: “Còn cây trâm ngọc kia nữa. Phu nhân này, ta cảm thấy nó không phải là vật may mắn gì đâu, cũng do hôm nay Xuân Mai cài nó cho nên mới trở nên khác hẳn với trước kia. Nàng phải hiểu rõ nàng ta nhất chứ, bình thường nàng ta kiệm lời ít nói, là một người làm trung thành nhất mực, làm sao có thể công khai quyến rũ ta ngay trong phòng ngủ của chúng ta…”
Thường phu nhân đặt lược lên bàn kêu cái cộp: “Trâm ngọc trâm ngọc, lẽ nào không phải do chính Xuân Mai lén cài nó lên đầu? Có lẽ nàng ta không dám quyến rũ chàng, nhưng vẫn coi như là táy máy tay chân, thiếp đánh đuổi nàng ta cũng chẳng có chỗ nào sai, đúng không? Sao chàng lại bắt đầu xin tha thay cho nàng ta rồi thế”
Thường Xuân Trạch biết bà ta chưa nguôi giận, bây giờ nói điều gì cũng chỉ uổng công, chỉ đành xấu hổ đứng lên, một mình đến thư phòng để ngủ. Tới tận khoảng nửa đêm, hắn vẫn lăn qua lộn lại, không thể chìm vào giấc ngủ.
Chuyện vừa rồi quả thật rất kỳ lạ, tưởng Xuân Mai là phu nhân của mình thì vẫn còn miễn cưỡng giải thích được, dù sao hắn đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhận lầm người cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng Xuân Mai không hề biết múa, chí ít là nàng ta đã tới đây nhiều năm nhưng hắn chưa thấy nàng ta múa bao giờ. Vậy mà cô gái ban nãy thân như chim yến, eo như dương liễu, từng động tác đều là kỹ thuật múa có thể nổi tiếng khắp thiên hạ. Người bình thường tuyệt đối không thể dễ dàng luyện được tới mức đó, với người có cơ thể cứng ngắc như Xuân Mai mà nói thì càng không có khả năng. Còn đồ vật trong nhà nữa, tại sao lại thay đổi hình dạng, vô cùng phú quý, so với cung điện cũng chẳng kém hơn chút nào.
Lại liên tưởng đến những chuyện kỳ lạ mà mình trải nghiệm hôm qua, bỗng nhiên Thường Xuân Trạch thấy bất an trong lòng, nỗi sợ khó có thể nguôi dâng lên. Hắn lại nằm thêm chốc lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lộn người ngồi bật dậy trên giường, đi thẳng tới phòng ngủ. Thấy đèn bên trong đã tắt, hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, rón rén đi từng bước đến bên cạnh bàn, lục lọi tìm cái tráp gỗ kia. Cầm tráp trong lòng bàn tay, lòng hắn bình tĩnh hơn một chút, bỗng nhiên ngẩng đầu, lại bị dáng vẻ chính mình trong gương làm hoảng sợ. Ánh trăng chiếu lên trên gương, làm ngũ quan của hắn hiện ra một cách vô cùng mơ hồ, lại hơi giống nữ nhân mà hắn nhìn thấy ngày hôm qua.
Thường Xuân Trạch cố gắng bình tâm lại, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại rồi lao thẳng ra ngoài viện.
Bây giờ đêm đã khuya, trên đường vắng bóng người, ngoại trừ bóng hắn ra thì chẳng còn bất kỳ ai. Thường Xuân Trạch đi đi lại lại, dường như cái tráp trong lòng bàn tay khẽ nhúc nhích một chút, hắn đứng lại, đến cả cử động cũng chẳng dám, nhìn chằm chằm vào hộp gỗ, đợi một lúc lâu, tráp lại không nhúc nhích gì nữa, giống như mọi chuyện ban nãy chỉ là ảo giác của hắn.
Tuy vậy, hắn vẫn bước nhanh hơn, gần như là chạy thẳng một mạch lên cầu, sau khi hít vài hơi thật sâu, hắn vung cánh tay thật mạnh, vứt chiếc hộp gỗ ra mặt sông phía xa.
Nghe thấy tiếng cái tráp rơi tõm xuống nước, cuối cùng Thường Xuân Trạch nở một nụ cười, gánh nặng trong lòng cũng được tháo gỡ. Hắn nhìn chằm chằm mặt sông đến gần một phút đồng hồ, thấy mặt nước gợn sóng lăn tăn, chẳng hề có thứ gì nổi lên. Lúc này, hắn mới thản nhiên bước xuống cây cầu hình vòm, đi về phía nhà mình.
Sáng sớm hôm sau, Thường Xuân Trạch vui vẻ xách chăn đệm ra khỏi thư phòng, đi tới cửa phòng ngủ, hắn gõ nhẹ vài cái lên cánh cửa: “Phu nhân ơi, có thể cho ta vào không? Giường thư phòng vừa lạnh vừa cứng, ta ngủ không quen”
Thấy không ai trả lời, hắn lại nói thêm một câu: “Quan trọng là chẳng có phu nhân ở bên cạnh, ta không sao ngủ được, chỉ biết nhớ phu nhân, nhớ đến mức đau đớn cõi lòng”
Một giọng cười nhẹ nhàng truyền ra từ bên trong cánh cửa: “Chắc quan nhân làm kẻ được sai bảo quen rồi nhỉ, đến cả ở nhà mà mồm mép cũng trơn tru như vậy”
Thường Xuân Trạch biết bà ta đã bớt giận, vội vàng mở cửa đi vào. Hắn đặt đệm chăn lên giường, vừa định hành đại lễ nhận sai với Thường phu nhân thì cơ thể lại lảo đảo một cái, suýt chút nữa không đứng vững nổi. Thường phu nhân đang trang điểm, bởi vì tối hôm qua Xuân Mai đã bị đuổi đi cho nên bà ta phải tự mình búi tóc, hai tay vươn ra sau ót, có phần hơi bất tiện. Bà ta phải vật lộn một lúc mới vấn xong mái tóc, sau đó lấy một cây trâm đẹp đẽ ướt át màu đỏ tựa máu ra từ cái tráp trên bàn và cài vào giữa búi tóc.
Trâm ngọc hồ điệp như hút lấy sinh lực từ đám tóc đen dài dày của bà ta, có vẻ càng chói mắt hơn, màu đỏ và đen hòa lẫn vào nhau, tạo thành một vẻ đẹp rung động lòng người. Nhưng vẻ đẹp của nó chẳng những không hề hấp dẫn được Thường Xuân Trạch, trái lại lại khiến hô hấp của hắn như bị nghẹn lại giữa lồng ngực, một lúc lâu sau cũng chẳng thể thở ra nổi.
Dường như phát hiện phu quân không bình thường, Thường phu nhân nghiêng đầu sang chỗ khác, môi nhếch lên nở một nụ cười quyến rũ: “Quan nhân, tay chân thiếp ngu ngốc, búi tóc này vấn thế nào cũng không vừa ý. Quan nhân tới giúp thiếp đi, nếu như vấn đẹp thì thiếp không tức giận nữa, tha chàng lần này, quan nhân cảm thấy thế nào?”
Lời bà ta nói còn chưa dứt, Thường Xuân Trạch đã giận đùng đùng đi tới, tay giật cây trâm ngọc xuống từ trên đầu bà ta xuống: “Là ngươi, là ngươi có đúng hay không? Ta đã vứt nó đi rồi, ngươi lại nhặt nó về, ngươi tiếc rẻ cái tà vật này đến thế ư?” Từng tia máu nổi hằn lên trong mắt hắn.
Thường phu nhân bị hắn túm lấy quẳng xuống ghế, tóc đen xoã xuống trên lưng. Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía phu quân mình, trong lòng vừa thấy oan ức vừa thấy sợ hãi. Bà ta và hắn thành thân đã nhiều năm như vậy, chẳng bao giờ thấy hắn phẫn nộ đến như thế. Không đúng, dường như cái đích của lửa giận đến từ hắn là thứ khác, nỗi sợ. Có lẽ, chính nỗi sợ không thể nói thành lời này đã chi phối hắn, khiến lửa giận của hắn không còn bị lý trí trói buộc nữa, càng đốt càng to.
“Phụ thân, mẫu thân. . . . .”
Giọng nói của Thường Viễn vọng tới từ ngoài cửa, nghe thấy tiếng gọi yếu ớt của con trai, cuối cùng thì Thường Xuân Trạch cũng tỉnh lại từ cơn tức giận. Hắn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt trống rỗng của Thường Viễn. Cậu bé sinh ra vốn đã trông hơi giống nữ nhân, bây giờ chẳng biết tại sao, đến cả đuôi mắt cũng hơi vểnh lên, kéo theo một chút quyến rũ, dường như khác hẳn với cậu bé của ngày thường.
“Phụ thân, vì sao người lại vứt trâm ngọc của con đi?” Thường Viễn dõi theo hắn, ánh mắt mông lung, như là đang trong cơn mộng du vậy.
Thường Xuân Trạch cảm thấy lòng của mình lạnh lẽo vô cùng, hắn vừa định đi tới bên cạnh con trai, lại phát hiện một vệt nước dài ở ngoài cửa.
Là vết chân và nước chảy xuống từ trên người của Thường Viễn, cả người cậu bé ướt đẫm hết cả, giống như mới bò từ đáy sông lên vậy.
“Phụ thân, ngọc trâm là tín vật, không… không vứt được đâu…”
Nói xong câu đó, cậu bé bỗng nhiên trợn trắng mắt lên, cơ thể mềm nhũn, cả người ngã về phía sau.