Tân An Quỷ Sự

Chương 206: Say rượu

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi tiễn đại phu, Thường Xuân Trạch ngồi bên giường, lo lắng nhìn con trai. Vệt nước mắt trên mặt Thường Viễn vẫn chưa khô, tuy đang ngủ nhưng thỉnh thoảng lại nức nở vài tiếng, dường như vẫn chưa thể thoát khỏi cơn ác mộng“Vừa nãy nàng có nghe thấy thằng bé nói gì không? Thằng bé nói nó mơ thấy hồ điệp, liệu có phải là cái trâm ngọc đó không”

Thường phu nhân lau mồ hôi trên trán Thường Viễn: “Không phải đại phu đã nói rồi sao, thằng bé không sao, chỉ là sợ hãi quá thôi, hơn nữa bị nhiễm lạnh do rơi xuống nước nên mới gặp ác mộng. Tướng công, chàng đừng lo quá, về nghỉ sớm đi, không phải ngày mai chàng còn phải đi ăn cưới sao?”

“Nhưng Viễn nhi thật sự không sao à?” Thường Xuân Trạch vẫn không yên lòng.

Thường phu nhân đẩy hắn ra ngoài cửa: “Tối nay thiếp muốn ngủ ở đây với thằng bé, chàng cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, ngày mai Xuân Mai về rồi, nếu có chuyện gì thì không phải vẫn còn chúng ta sao?”

***

Bùi Nhiên đứng trên sân khấu trong quán trà, tay cầm một cái quạt giấy, bên cạnh có một cái trống nhỏ, ngâm nga kể lại bài “Li Hồn ký”: “Nửa đêm, Trụ không ngủ, chợt nghe thấy tiếng người trên bờ, bước chân của người đó rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi tới thuyền. Nhìn ra thì mới biết, là Thiến Nương đi chân trần tới. Trụ vui như điên, cầm tay hỏi chuyện nàng. Nàng vừa khóc vừa viết: “Chàng tình sâu nghĩa nặng, ta ăn ngủ cũng nghĩ tới chàng. Nay ta sẽ làm theo lòng mình, lại biết tình cảm của chàng cũng chẳng dễ, nghĩ phải sát thân phụng báo, bèn liều mạng chạy tới” Trụ vốm không kỳ vọng nhiều, nay vui đến mức nhảy cẫng lên, sau đó giấu Thiến Nương trong thuyền và bỏ chạy suốt cả đêm”

Câu chuyện “Li Hồn ký” kể về chuyện xưa của Trương Thiến Nương và biểu huynh Vương Trụ. Hai người là thanh mai trúc mã lưỡng tình tương duyệt, phá bỏ những trở ngại khó khăn trùng điệp để bên nhau, người hữu tình sẽ thành thân quyến.

“Nữ nhân trong phòng nghe thấy vậy thì vui vẻ đứng dậy, trang điểm thay y phục, tươi cười cùng ra đón chào, lời nói và hành động như hợp thành một thể, xiêm y ở bên ngoài chợt nặng nề chùng xuống. Nhà họ Trương biết chuyện này rất kỳ quái nên giữ kín bí mật với người ngoài, chỉ duy người thân là biết chuyện. Bốn mươi năm sau, hai vợ chồng đều qua đời, hai người con trai nổi tiếng nhờ lòng hiếu thuận và thi đỗ thành quan” Kể đến phần kết, Bùi Nhiên nhìn xuống khán đài, cùng Tạ Tiểu Ngọc đang đứng ở hàng đầu đưa mắt nhìn nhau, khoé mắt hai người đều ươn ướt, mặc tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, hai người vẫn yên lặng không nói gì.

Bùi Nhiên xuống sân khấu rồi đi thẳng ra ngoài cửa quán trà, Tiểu Ngọc đang đứng cạnh cửa, dùng chân di di cục đá dưới đất.

“Thế nào?” Hắn ta cười, hỏi nàng.

Tiểu Ngọc liếc nhìn hắn ta: “Muốn nghe Bùi Nhiên ca kể chuyện thì phải giữ chỗ từ sớm, nếu không chắc chắn sẽ không thể chen chân vào, nào có ai trong thành Tân An là không biết việc này, còn cần ta phải nhận xét khả năng kể chuyện của ca sao?”

“Ý ta không phải thế, ý ta là muội có thích câu chuyện của Trương Thiến Nương và Vương Trụ không?”

Tạ Tiểu Ngọc nguýt hắn ta một cái, nghịch lọn tóc trong tay: “Lại trêu ta”

Bùi Nhiên đứng dựa tường, đôi ngươi vốn sáng ngời nay lại càng lấp lánh, tỏ rõ vẻ căng thẳng của hắn ta: “Ta đã xem hoàng lịch rồi, ngày mười tám tháng này là ngày tốt”

“Hả?”

“Nếu hôm đó ta bảo bà mối đến nhà muội cầu hôn thì cha muội cũng đừng có đánh đuổi ta ra ngoài đấy” Nói xong, hắn ta cười hì hì nhằm che giấu nỗi bất an trong lòng.

Tiếng cười dừng lại, hai người lại rơi vào im lặng, dù xung quanh vẫn vô cùng náo nhiệt ồn ào, nhưng lại như có một bức tường ngăn cách với nơi họ đang đứng, bầu không khí yên tĩnh một cách khác thường khiến trong lòng Bùi Nhiên chợt trở nên hoảng loạn. Hắn ta giơ tay lên định tháo tóc, nhưng lại cảm thấy động tác này quá ngu ngốc, tay đã giơ lên được một nửa lại hạ xuống, thò xuống góc áo và níu chặt lấy nó.

“Cha ta thích rượu hoa quế của Túy Hương lâu, đến lúc đó ca đừng quên mang đến”

Nói xong câu đó, Tiểu Ngọc bèn chạy lẫn vào trong đám đông. Chạy được nửa đường, nàng ta chợt quay đầu, mắt đối mắt với Bùi Nhiên, hai má ửng đỏ, cắn môi một cái rồi lại quay đầu chạy về phía đầu kia của con phố.

Bùi Nhiên sửng sốt một lát, cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhảy cẫng lên, sự vui vẻ trong lòng như viết rõ lên trên mặt. Hắn ta ôm một đứa bé đang ngồi xổm chơi đạn nơi góc nhà lên, quay mấy vòng rồi mới buông cậu bé xuống: “Tạ Tiểu Ngọc đồng ý, nàng đồng ý rồi”

Đứa bé bị hắn ta quay đến mức đầu óc choáng váng, lắc lắc đầu mấy cái: “Tạ Tiểu Ngọc là ai?”

“Nàng là cô nương tốt nhất khắp thiên hạ, nhưng mà, nàng sắp thành phu nhân của Bùi Nhiên ta rồi”

***

Lúc mặt trăng đã lên cao, Thường Xuân Trạch mới về nhà. Hắn đã ngà ngà say, cảnh vật trước mắt từ một biến thành hai cái, loạng choạng một hồi, hắn mới có thể nhìn rõ. Hắn lảo đảo đi tới trước cửa, lúc bước qua cửa còn suýt ngã, phải vịn vào khung cửa đứng một lúc lâu mới có thể miễn cưỡng ổn định bước chân, lúc này mới chầm chậm đi vào trong nhà.

Còn chưa bước vào nhà, một tiếng cười đầy ngọt ngào, trẻ trung, êm tai vọng tới, lọt vào tai hắn. Thường Xuân Trạch đầu óc hỗn loạn, nhất thời không thể nhận ra rốt cuộc đó là tiếng của ai, hắn đẩy cửa đi vào. Vừa bước vào phòng, một ống tay áo dính nước đã quất vào mặt, ngay sau đó, một nhúm tóc màu đen lướt qua tai và mũi hắn, mùi thơm ngát từ mái tóc khiến lòng người phải say mê.

Thường Xuân Trạch bị đụng chạm như thế thì đầu óc càng trở nên mơ hồ. Trong cơn hoảng hốt, dường như hắn nhìn thấy một viên dạ minh châu khổng lồ treo trên xà nhà, toả ra ánh sáng lấp lánh tựa như ánh trăng. Sàn nhà dường như cũng được xếp từ bạch ngọc, bên trong khảm kim châu, ánh sáng màu vàng từ hạt châu hoà quyện với ánh sáng màu bạc trên đầu. Hắn lần mò theo bức tường, muốn dựa vào nghỉ ngơi một chút để chống chọi với cảm giác chếnh choáng này. Nhưng vừa đưa tay ra, hắn lại chạm phải một cây cột đỏ to lớn, trên cột khắc hình con phượng hoàng màu vàng cưỡi mây đạp gió, bên cạnh còn khắc câu thơ của Lý Bạch:

“Đài Phượng Hoàng cao, phượng đến chơi.

Phượng đi, đài vắng, dải sông trôi!”

Cây cột đỏ khẽ động đậy vài cái rồi đột nhiên biến mất, Thường Xuân Trạch thấy mình đang dựa vào tường. Hắn nhìn về phía trước, một nữ tử với thân hình uyển chuyển đang đi về phía mình, mặt trắng môi đỏ, trên mặt còn có vẻ ham muốn đầy xấu hổ, tóc đen như nhuộm bay bay, như tiên như thần.

Trên tóc nàng ta cài một cái trâm ngọc hình con bước, nhưng dường như hắn đã bị hoa mắt, bởi cái trâm trên tóc nàng ta không phải chỉ có một con bướm mà là hai. Chúng xen lẫn vào nhau, nhẹ nhàng múa, trông rất đáng yêu.

“Tướng công,” Nữ tử đó vươn tay về phía hắn: “Sao trễ thế này mới về, chàng say rồi đấy”

Thường Xuân Trạch hơi ngẩn người, rõ ràng cô gái trước mắt này không phải vợ mình, sao lại cứ luôn mồm gọi mình là tướng công, chẳng lẽ mình thật sự đã say tới mức đầu óc trở nên hồ đồ, ngay cả dáng vẻ của vợ mà cũng không nhớ sao?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng thì cánh tay đẫy đà đã vòng lên cổ hắn, đôi môi anh đào cũng dán sát vào tai: “Tướng công, ôm thiếp…”

Dục vọng lấn át lý trí, đầu óc Thường Xuân Trạch ong lên, vươn tay ôm lấy nữ tử đó. Hai người cùng ngã xuống giường, đang định mây mưa với nhau thì cửa đột nhiên mở ra.

Thường phu nhân đứng trước cửa, khuôn mặt đỏ bừng, tay chỉ vào trong phòng, hoảng loạn đến mức một hồi lâu vẫn không thốt nên lời.

Thấy thế, cuối cùng Thường Xuân Trạch cũng hoàn toàn tỉnh táo, người đứng trước cửa phòng là phu nhân của mình, vậy người đang nằm dưới người mình là ai?

Hắn cúi đầu, thấy nha hoàn Xuân Mai đang sợ hãi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa. Trên đầu nàng ta là cây trâm ngọc hình bươm bướm còn đỏ hơn cả máu tươi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)