Tân An Quỷ Sự

Chương 205: Khuôn mặt

Chương Trước Chương Tiếp

Thường Viễn được cha ôm vào lòng, trông có vẻ không giống như bị sặc nước, mà giống như bị hoá dại. Thường Xuân Trạch vỗ lên má của cậu bé một lúc lâu thì nó mới òa lên khóc một tiếng: “Cha ơi, vừa nãy có người đẩy con, vốn dĩ con đang vui vẻ làm mồi cho cá ăn thì bất ngờ bị đẩy từ phía sau và rơi thẳng xuống ao“Tấn Nhi, vừa nãy đệ có thấy ai đứng sau lưng Thường Viễn không?” Tưởng Tích Tích hỏi.

“Không… không có, không, ý đệ là… đệ cũng không để ý” Khi nãy cậu lo cho bản thân còn không xong thì làm gì để ý được có người đứng sau lưng Thường Viễn hay không.

“Nghĩ kỹ lại thì có thể đứa trẻ vô tình rơi xuống đó” Thường Xuân Trạch cười cười rồi quay sang phía Tưởng Tích Tích thi lễ: “Nhờ có cô nương thân thủ nhanh nhạy nên con trai ta mới không bị thương. Cô đến phòng của vợ ta để thay đồ đi, mùa đông trời lạnh, đừng để bị cảm lạnh”

***

Khi ra khỏi Thường gia, Tưởng Tích Tích liền kéo Tấn Nhi đi về phía phủ Tân An, thấy vẻ mặt cậu buồn rầu nên đã mua cho cậu cây kẹo hồ lô để cậu vui: “Ăn đi, mặc dù cha đệ nói không được nuông chiều đệ, nhưng bây giờ đang là tết, mọi người đều phải vui vẻ, trẻ con cũng không ngoại lên, đệ cứ ăn tự nhiên đi, tỷ tuyệt đối không nói cho đại nhân đâu”

Tấn Nhi đẩy chiếc kẹo hồ lô ra, bĩu môi không nói lời nào.

“Sao thế? Hay là bị ốm rồi?” Tưởng Tích Tích sờ lên trán của cậu, lại bị Tấn Nhi đẩy tay ra.

“Tích Tích tỷ, chúng ta mau đi thôi, đệ hơi… sợ”

“Ngày Tết ở đây đông người như vậy, đèn cũng nhiều, sáng như ban ngày vậy mà, rốt cuộc đệ sợ cái gì chứ?” Tưởng Tích Tích cau mày.

Tấn Nhi nuốt nước miếng một cái, quay đầu nhìn trong nhà Thường gia đông nghịt người, hai mắt rưng rưng nước mắt: “Không có gì, đệ chỉ muốn đến tiệm thêu tìm Yến Nương để lấy lại vòng cổ của đệ” Giọng nói của cậu hết sức kiềm chế, có chút nức nở.

Tưởng Tích Tích nghĩ là cậu sợ vì Thường Viễn bị ngã xuống ao, nên không để ý nữa, bèn kéo tay cậu vội vàng đi về hướng tiệm thêu Tế Hồng. Hai người đến trước cửa phủ Tân An, gặp Trình Mục Du trước cửa, hắn nhìn thấy Tấn Nhi thì lập tức đưa cậu về thay quần áo, nói rằng một người họ hàng xa đột nhiên bị ốm nặng, muốn đưa cậu theo mình đến Điện Lương một chuyến.

Tấn Nhi tất nhiên không dám chống lại cha, cậu liếc nhìn Tưởng Tích Tích, Tưởng Tích Tích lập tức hiểu ý, nháy mắt với cậu: “Yên tâm đi, chuyện vòng cổ hãy giao cho tỷ”

Thấy hai người lên xe ngựa, nàng mới lắc đầu cười nói: “Tiểu tử này, tuy lớn hơn một tuổi rồi nhưng cứ nhìn thấy Trình đại nhân vẫn giống như chuột thấy mèo”

***

Cửa được đẩy ra, Thường phu nhân cầm ngọn đèn dầu đi vào phòng, bà ta đặt cây đèn lên bàn, sau đó tháo mái tóc đen xuống, ngồi đối diện với chiếc gương trên bàn và chải tóc.

“Viễn nhi ngủ chưa?” Thường Xuân Trạch nằm vắt chân trên giường, thờ ơ hỏi.

Thường phu nhân đặt tay lên ngực: “Giật cả mình, thiếp còn tưởng chàng ngủ lâu rồi”

“Nàng không đến thì sao ta ngủ được?” Thường Xuân Trạch quay sang cười đểu với bà ta.

“Đừng ăn nói linh tinh, lại để người khác nghe thấy”

Thường Xuân Trạch bật dậy, đi tới sau lưng Thường phu nhân: “Xuân Mai về rồi, nhà này còn có ba người chúng ta, còn ai nghe được nữa” Hắn cầm một lọn tóc đen lên: “Tóc của nàng là đẹp nhất, để tướng công đây chải chuốt cho” Hắn vừa nói vừa cầm cây lược gỗ trên tay bà ta, chải từ trên xuống dưới, không để một ngọn tóc nào rối, làm cho mái tóc đen của Thường phu nhân chảy xuống như thác nước, xõa quanh eo thon của bà ta.

Trong gương, ánh mắt của Thường Xuân Trạch có chút mơ hồ, hắn thưởng thức kiệt tác mà mình vừa chăm chút, chân thành khen ngợi: “Phu nhân, nàng thật đẹp”

Thường phu nhân uốn éo người, dùng tay chặn miệng của hắn lại, mặt đỏ như bôi phấn: “Đừng nóng vội, để thiếp cài chiếc trâm bằng ngọc nhận được hôm qua lên đã”

Thường Xuân Trạch hiểu suy nghĩ của bà ta, cười mãn nguyện một tiếng, dựa vào bàn, thản nhiên nhìn bà ta lấy ra một cái hộp, sau đó mở nắp ra, Thường Xuân Trạch ngẩn người, hắn chỉ biết bà ta nhận được cây trâm ngọc, nhưng không ngờ lại là thứ quý hiếm như vậy, kể cả từ chất lượng đến tay nghề, tất cả đều vô cùng tinh xảo. Con bướm kia trông rất sinh động, duyên dáng tuyệt mỹ, dường như nó có thể cất cánh bay ra ngoài ngay tức thì.

Hắn cầm cây trâm ngọc trong tay, tặc lưỡi thở dài: “Viễn nhi đúng là phúc tinh, cầm mũi tên ném một cái là trúng được bảo bối như vậy, nhìn tay nghề thì giống như đồ vật trong cung”

Thường phu nhân thấy hắn tập trung vào cây trâm ngọc thì hơi bất mãn, bà ta giả bộ giận dỗi, bĩu môi liếc mắt: “Quan nhân à, vậy rốt cuộc là trâm ngọc đẹp hay là thiếp đẹp, sao chàng lại chỉ nhìn nó mà không nhìn thiếp?”

Thường Xuân Trạch định thần lại, sau đó nheo mắt mỉm cười, cẩn thận cắm chiếc trâm ngọc lên tóc phu nhân của mình: “Đương nhiên phu nhân là người đẹp rồi, cây trâm ngọc này chẳng qua là vật ngoài thân, phải có sự phối hợp của mỹ nhân”



Ngay lúc quan trọng, ánh mắt của Thường Xuân Trạch lại bị chiếc trâm ngọc thu hút, màu đỏ của nó trong suốt làm rung động lòng người, khiến người ta bối rối. Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn nghe thấy một điệu cười, ban đầu rất dịu dàng, càng về sau càng âm vang toát ra nỗi buồn thê lương.

“Tướng công…”

Thường phu nhân bỗng nhiên gọi một tiếng, Thường Xuân Trạch cúi đầu xuống, thấy trên mặt bà ta giống như có lớp sương trắng bao phủ, khuôn mặt mơ màng không nhìn rõ gì cả. Hắn hít vào một hơi lạnh rồi ngã rầm xuống đất.

“Tướng công, chàng sao vậy?”

Thường phu nhân lo lắng ôm mặt của hắn, Thường Xuân Trạch cũng không dám mở mắt, tiếng cười vẫn còn ở đó, càng lúc càng thê lương, càng lúc càng điên cuồng, vang lên từng cơn trong đầu hắn.

“Tướng công, rốt cuộc chàng làm sao thế, cả người đều ướt sũng, xưa nay chưa từng bị như vậy”

Nghe thấy giọng nói của Thường phu nhân không khác gì với ngày xưa, cuối cùng Thường Xuân Trạch cũng từ từ mở mắt ra, hắn thấy gương mặt trước mặt mình khôi phục lại dáng vẻ của Thường phu nhân, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, hít thở một hơi dài.

“Có lẽ là mấy ngày nay mệt mỏi, phu nhân, nàng đừng lo lắng quá”

Thường phu nhân có chút bất mãn: “Ở nha môn nhiều việc, quan nhân khó tránh khỏi lao lực, nhưng cũng không thể để mệt lả người đi”

“Mẹ, mẹ, mẹ ơi…” Đang nói thì nghe thấy giọng nói của Thường Viễn vang lên trong phòng khác, từ nhỏ tới lớn cậu không hay khóc, mà khóc khàn cả giọng như vậy lại chưa bao giờ có, vì vậy Thường Xuân Trạch và Thường phu nhân vội vàng dậy khỏi giường, tiện tay lấy một chiếc áo khoác sau đó chạy vào phòng ngủ của Thường Viễn.

Thường Viễn ngồi co lại ở góc giường, hai tay ôm đầu gối, vùi đầu vào đầu gối, cuộn tròn người lại. Hai người dỗ dành rất lâu cậu mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên khỏi đầu gối và lao vào lòng mẹ, không chịu chui ra.

“Viễn nhi, rốt cuộc con làm sao thế?” Thường Xuân Trạch khẽ xoa lưng con trai, nhưng phát hiện cậu bé cũng giống mình, quần áo đều bị mồ hôi thấm ướt.

“Bị chia thành nhiều phần, tỷ ấy bị chia thành nhiều phần, đầu bị kéo phía sau đuôi ngựa, cổ cũng bị gãy” Thường Viễn khóc, tay níu chặt áo của mẹ.

“Đó là ác mộng, chuyện trong mơ không có thật” Thường Xuân Trạch nhẹ giọng an ủi cậu: “Con thấy đấy, tỉnh dậy thì mọi thứ đều biến mất”

“Con bướm, con bướm cũng bay ra ngoài, bay thật cao, màu đỏ hơn cả máu của tỷ ấy”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)