Tưởng Tích Tích kéo Tấn Nhi đi vào tiệm thêu Tế Hồng, vừa mới bước vào cửa, nàng ta đã lớn tiếng gọi: “Yến cô nương, ta dẫn Tấn Nhi qua chúc Tết cô đây”Hữu Nhĩ ló đầu ra từ trong phòng bếp: “Ở đây không có tiền mừng tuổi đâu, nhưng mà có bánh trôi đấy” Nói đoạn, hắn ta bèn bưng vài bát canh tới, đặt trên bàn đá rồi nói với Tấn Nhi: “Bánh trôi nhân thịt mới ra lò, nhân lúc còn nóng thì ăn đi, thịt heo vừa mổ trên chợ đấy, thơm lắm”
Tấn Nhi không khách sáo bưng bát lên, cùng Hữu Nhĩ húp sột soạt. Tưởng Tích Tích thấy dáng vẻ vừa sợ nóng vừa không nỡ dừng lại của hai người thì thầm bật cười: “Chậm thôi, đừng để bỏng lưỡi. Hữu Nhĩ, Yến cô nương ở trong phòng à?”
“Ừ, nàng không thích ồn ào, sang năm mới rồi mà vẫn không ra khỏi cửa”
Tưởng Tích Tích mở cửa ra đi vào trong, thấy Yến Nương đang ngồi cạnh bàn thêu bèn lặng lẽ đi tới sau nàng, giơ cành mai vẫn luôn cầm trong tay ra trước mặt nàng: “Đẹp không? Sử Kim Sử Phi cũng không tranh được với ta, cành đẹp nhất bị ta hái mất rồi. Giờ ta tặng nó cho cô nương, coi như là quà mừng tân xuân”
Yến Nương vươn tay, cầm cành hoa đưa tới mũi ngửi: “Mùi của hoa mai mùa đông không quá nồng, lại thanh nhã hiếm thấy, đa tạ Tưởng cô nương”
Tưởng Tích Tích cười: “Đúng rồi, ta còn một thứ muốn tặng cô nương nữa” Nàng nói rồi lấy một chồng giấy hoa mai ra, lật giở một hồi lâu, rồi lấy một tấm trong đó đưa cho Yến Nương: “Đây là thiếp chúc tết của Trình đại nhân. Năm nào ngài ấy cũng viết, tấm này là của cô nương”
Yến Nương mở tờ giấy ra, trên đó viết: Vạn sự như ý, thiệp tay của Tân An Trình Mục Du. Nàng cúi đầu, khẽ cười và nói: “Ta thành bằng hữu trên quan trường của đại nhân nhà cô từ lúc nào vậy, sao thiệp chúc Tết mà cũng có phần của ta”
Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói: “Cô nương hiểu lầm rồi, mối quan hệ của đại nhân nhà ta không phải chỉ có quan lại, cô nương đã giúp phủ Tân An rất nhiều việc, đương nhiên ngài ấy muốn gửi thiệp chúc Tết rồi”
“Vậy cám ơn đại nhân nhà cô giúp ta nhé”
Tấn Nhi đã ăn xong bánh trôi bèn đi vào, Yến Nương gọi cậu tới, gạt tóc cậu trên cổ ra nhìn một chút: “Vòng của đệ hơi cũ rồi, tháo ra tỷ vấn lại sợi tơ cho”
Tấn Nhi nghe lời đưa vòng cho nàng, sau đó mở to đôi mắt tròn vo, hỏi: “Yến Nương, bây giờ bên ngoài đang náo nhiệt lắm, món ngon chuyện vui gì cũng có, sao tỷ cứ ngồi mãi trong nhà mà không ra xem chút vậy?”
Yến Nương ngáp một cái: “Lúc còn trẻ, cảnh tượng náo nhiệt gì ta cũng thấy hết rồi, bây giờ xem gì cũng không thấy ý nghĩa. Được rồi, đệ còn phải đi tặng thiệp chúc Tết với Tưởng tỷ tỷ của đệ mà, đi sớm về sớm, đừng mải chơi quá”
Tưởng Tích Tích dẫn Tấn Nhi đi ra ngoài, lúc đi tới cửa mới phát giác lời nói vừa rồi của Yến Nương có gì đó không thích hợp: “Lúc còn trẻ? Chẳng lẽ Yến cô nương nghĩ mình đã già rồi sao? Nàng ấy đúng là nghĩ nhiều mà”
Hai người đưa thiệp tới các nhà theo địa chỉ mà Trình Mục Du đưa, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống mới đưa được gần hết số thiệp, chỉ còn lại một tấm cuối cùng.
“Thường gia? Đây là nhà của Áp ti Thường tiên sinh, đi thôi, đưa xong tấm này là chúng ta được về rồi, còn phải tới tiệm thêu lấy vòng nữa”
Vì chỉ còn một nhà cuối cùng, bước chân của hai người cũng trở nên nhanh nhẹn hơn hẳn. Tới Thường gia, Thường Xuân Trạch cũng nhiệt tình tiếp đãi họ như bao nhà, trà ngon trái cây tươi đều được bưng lên. Con trai hắn là Thường Viễn xấp xỉ tuổi với Tấn Nhi, sau khi gặp một lát đã chơi cùng nhau. Nhân lúc người lớn đang nói chuyện trong phòng, hai đứa bé bèn đi ra sân, nhặt vài cành cây khô rồi chơi đùa với cá trong ao.
Thường gia nuôi một ao cá chép, có vàng có đỏ, chúng bơi lội dưới ao nước xanh biếc, khiến cái ao trông càng thêm sắc màu.
Tấn Nhi để mắt tới một con cá lớn màu cam, bèn rắc thức ăn xuống, muốn dụ nó tới chỗ mình. Những con cá khác nhìn thấy thức ăn rơi xuống nước bèn há to miệng tranh giành trên mặt nước, nhưng không biết con cá kia đã ăn no hay thế nào mà lại bơi về phía ngược lại của cái ao.
Tấn Nhi thấy thế bèn đi tới chỗ khác của cái ao, lại quăng thức ăn cho con cá lớn đang bơi lẻ loi một mình. Nhìn thấy thức ăn, con cá lại lặn xuống đáy ao, một lúc lâu sau vẫn không bơi lên. Tấn Nhi buồn bực dùng cành khô đập lên khiến mặt nước khẽ động, từng đợt sóng nước gợn lên, tạo thành một vòng tròn. Một cái đầu người chợt ló lên từ giữa vòng tròn sóng nước, người nọ đưa lưng về phía Tấn Nhi, tóc bị nước thấm ướt đẫm, dán sát vào da đầu giống như sơn đen.
Tấn Nhi há hốc miệng, cành khô trong tay rơi xuống mặt nước, vang lên tiếng “tõm”.
Dường như bị tiếng động đó quấy rầy, người nọ từ từ xoay đầu lại. Đây là kiểu mặt gì thế? Lông mày, mũi mắt miệng không thấy đâu, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có, bởi vì trông chúng như đã hoà lại với nhau, cơ bản không thể phân biệt rõ từng thứ. Cả gương mặt như bị bao phủ bởi một lớp sương trắng, thậm chí đến cả đường xương quai hàm cũng rất thô, không giống người bình thường, trái ngược với cái bóng phản chiếu trên mặt nước.
Tấn Nhi gắng gượng đứng dậy, phản ứng đầu tiên chính là sờ cái vòng trên cổ nhưng lại trống không, không có gì có. Vòng cổ của cậu, sáng sớm nay đã đưa cho Yến Nương rồi.
Đúng lúc này, làn nước chợt dao động, người nọ đi về phía cạnh ao, mái tóc đen nhánh ướt sũng dán vào gương mặt trắng bệch khiến nó trông càng đáng sợ hơn.
Tấn Nhi cảm thấy một luồng hơi lạnh phả vào lòng bàn chân rồi vọt thẳng lên đỉnh đầu mình khiến toàn thân cậu cứng đờ như đá, không thể động đậy dù chỉ một chút. Cậu trân trân nhìn nàng ta từ từ đi đến cạnh ao, mười ngón tay đặt lên mu bàn chân cậu, tới mắt cá chân, rồi lại dời lên hông.
Bụng đau dữ dội, ruột như bị thứ gì đó kéo rồi nhào nặn khiến cậu cảm tưởng như ruột mình sắp đứt. Cậu mấp máy miệng muốn hét lên, nhưng chỉ mới thốt lên được một tiếng “a”, cổ đã bị cánh tay vừa dài vừa mềm thò từ dưới lên bóp lại, không thể thốt lên dù chỉ một chữ. Cậu nhìn thấy Tưởng Tích Tích qua cửa sổ, nàng ta đang trò chuyện với Thường Xuân Trạch, vừa nói vừa uống trà như hoàn toàn không để ý tới chuyện đang xảy ra ngoài phòng.
Nỗi tuyệt vọng ập đến, thay thế sự sợ hãi tràn ngập trong lồng ngực: Ta phải chết sao? Ngay tại nơi cách Tưởng tỷ tỷ không xa này, rõ ràng chỉ cần tỷ ấy hơi xoay đầu một chút là sẽ nhìn thấy ta, nhưng có lẽ ta không thể chờ tới lúc đó được nữa rồi.
“Ùm tõm”
Nước ao bị vật gì đó nặng nề rơi xuống, bọt nước văng khắp nơi, rơi cả vào mắt Tấn Nhi. Sau đó, giọng của Tưởng Tích Tích vọng tới từ trong nhà: “Thường Viễn, Thường Viễn rơi xuống nước rồi…”
Giọng nàng ta dần tới gần, càng ngày càng rõ ràng, mảnh nhỏ mờ nhạt trước mắt Tấn Nhi biến mất, cậu dụi mắt, thấy Tưởng Tích Tích tung người nhảy vào ao, vớt Thường Viễn toàn thân ướt sũng từ dưới ao lên.