Tân An Quỷ Sự

Chương 203: Bắn mũi tên

Chương Trước Chương Tiếp

Cái hộp được mở ra vang lên tiếng lách cách, lão Điền lấy đồ vật bên trong ra, đó chỉ là một chiếc trâm cài tóc, được tạo từ một viên hồng ngọc, phần đầu của nó được khắc hình con bướm cũng làm từ viên hồng ngọc với hình dáng thanh thoát, mềm mại khiến người khác hài lòng. Cánh bướm mỏng như hai lá cây, hoa văn phía trên mờ ảo dưới ánh nắng, có lẽ chỉ có kỹ thuật của ma quỷ mới mài dũa ra được sản phẩm tinh xảo và thanh tú như vậyThấy mọi người không nói gì, lão Điền mới cười đầy đắc ý: “Sao thế? Trông mọi người sửng sốt như vậy là không ngờ hôm nay vật này được bày ở chỗ của ta à, ai có thể bắn trúng nó bằng một mũi tên thì nó thuộc về người đó”

“Không phải chỉ là một cây trâm ngọc thôi sao? Làm như chưa ai từng thấy vậy” Không biết ai trong đám người phát ngôn một câu như vậy.

“Cây trâm ngọc?” Lão Điền đưa miệng gần hơn về phía đám đông: “Các người biết đây là ngọc gì không? Là huyết ngọc, huyết ngọc ngàn năm, hơn ngàn năm mới có một khối ngọc như vậy, nói không chừng gia tài của các vị ở đây cũng không bằng một cánh bướm này”

Ông ta cầm chiếc hộp giơ tới trước mặt từng người để bọn họ thấy rõ con bướm ngọc. Tạ Tiểu Ngọc cũng nhìn chằm chằm con bướm, nó thật đẹp, màu đỏ nhưng không hề nhuốm màu tạp mà hoàn toàn là màu đỏ trong suốt giống như bị nhuộm bởi máu tươi vậy.

Bùi Nhiên thấy Tiểu Ngọc nhìn chằm chằm con bướm liền lấy cùi chỏ huých nàng ta một cái: “Có phải thích rồi không? Nếu thích thì ta lấy nó cho muội”

Tiểu Ngọc cúi đầu khẽ cười: “Ông chủ này trông rất ranh mãnh, làm sao để người khác lấy được con bướm ngọc về một cách dễ dàng được, sợ là ca dùng hết tiền trên người cũng không lấy được đâu”

Bùi Nhiên xoa xoa tay, nghiêng người nhìn nàng ta một cái, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn mái tóc của nàng ta: “Vì muội thì dù thế nào ta cũng phải thử một lần, tóc của muội đẹp như vậy, chỉ có muội mới xứng với chiếc trâm bướm ngọc này, đến lúc cài chiếc trâm trên đầu thì các cô gái trong thành đều phải ngưỡng mộ”

Tiểu Ngọc xấu hổ đỏ mặt: “Không biết ca học ai mà miệng lưỡi dẻo thế nữa”

Bùi Nhiên còn chưa kịp móc tiền ra thì một đám người đã vây quanh lão Điền, mọi người đều vì chiếc trâm ngọc hình con bướm mà liên tục nhét tiền vào trong tay lão Điền, trong nháy mắt đã đầy ắp chiếc túi.

Bùi Nhiên đứng phía sau lo lắng, nhìn người đứng trước mặt không chớp mắt, rất sợ ai bắn trúng mũi tên vào cái trâm thì hắn ta sẽ không thể tặng nó cho người mình yêu được nữa.

Nhưng đúng như lời Tiểu Ngọc nói, lão Điền sao có thể để người khác dễ dàng lấy được bảo bối này, chiếc trâm để tận trong cùng, lại còn để ngay tầng đầu tiên của tấm bảng và cách khoảng ba bốn thước. Đừng nói mũi tên nhẹ như lông chim này, dù có dùng đá cũng không bắn trúng được. Những người trước đó đã thử nhiều lần, ai ai cũng chán nản, biết đây là mưu kế của lão Điền, dùng đồ tốt thì càng thu hút nhiều người bỏ tiền ra hơn, cho nên đành bó tay, và nhắm vào mục tiêu khác. Chỉ có Bùi Nhiên vẫn hít sâu một hơi, cầm mũi tên lên khoa chân múa tay rồi nghiêm túc xem xét hướng gió và tốc độ, hy vọng mình có thể ném rơi chiếc trâm ngọc đó.

Cuối cùng cũng đến lượt hắn ta, hắn hít một hơi thật sâu, mắt híp lại, nhắm vào chiếc trâm ngọc rồi phóng mũi tên ra, nhưng mũi tên mới bay đến một nửa thì bị một cơn gió lớn thổi ngang qua chặn lại, căn bản không thể tới gần. Bùi Nhiên không nản chí, một mũi tên tiếp tục phóng qua, thấy hai mươi mũi tên sắp dùng hết rồi nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thành công.

Lão Điền thấy hắn ta cố chấp thì cười nói: “Xem ra không phải người hữu duyên rồi, người ta nói ngọc có linh khí, không gặp đúng người thì sẽ không rời khỏi, công tử à, nếu không thì ngươi thử cái khác xem sao?”

Ban đầu Bùi Nhiên vẫn còn rất hăng hái, nghe ông ta nói vậy thì đột nhiên khí thế giảm đi hơn nửa, một mũi tên phóng ra lại ném lệch, bay thẳng đến phía ngoài gian hàng.

Thấy chỉ còn lại mũi tên cuối cùng, Bùi Nhiên vội vàng đi lấy túi tiền, chuẩn bị móc ra mấy đồng tiền thì bị Tiểu Ngọc ngăn lại: “Bùi Nhiên ca, để ta ném mũi tên cuối cùng này cho, nếu thật sự không trúng thì đúng là ta không có duyên với trâm ngọc này nên không cần bất chấp đâu”

“Cô nương à, khoảng cách này cũng khá xa đấy, tay chân của ngươi yếu ớt, liệu có thể ném được không?” Lão Điền đứng một bên dùng lời nói ngăn nàng ta lại.

Tạ Tiểu Ngọc quay sang cười với ông ta một tiếng, rồi cầm mũi tên lông chim cuối cùng lên nhắm vào chiếc trâm ngọc và cương quyết chuẩn bị ra tay, nhưng vẫn chưa ném tên thì chợt thấp thoáng nhìn thấy một bóng người áo trắng quỳ phía trên cây trâm ngọc, người đó đang cười, hướng người về phía cây trâm ngọc, nhưng ngay sau đó lại quay đầu nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Ngọc, gương mặt âm hồn trắng xanh.

Nàng ta kêu lên một tiếng, sau đó mũi tên tuột khỏi tay và bị một đứa bé bên dưới chụp được. Đứa bé đó không dừng lại mà giơ tay ném mũi tên lông chim đó, mũi tên xoay tròn trên không trung, trượt nhẹ về phía chiếc trâm ngọc rồi từ từ rơi trúng chiếc trâm đó.

Đứa bé reo hò khiến Tạ Tiểu Ngọc dần hoàn hồn lại từ nỗi sợ hãi, nàng ta thấy bóng người áo trắng đó đã biến mất, đứa bé cầm chiếc trâm ngọc trên tay và nhảy cẫng lên: “Của cháu, cháu ném trúng nó, nó là của cháu”

Bùi Nhiên đi tới nói với đứa bé kia: “Rõ ràng mũi tên này là của bọn ta, bọn ta còn chưa kịp ném thì ngươi đã bắt được”

Hắn ta còn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị lão Điền gạt qua một bên: “Không tính, vừa nãy có gió nên mũi tên này rõ ràng bị gió thổi tới, không thể tính là ngươi ném trúng”

Mọi người xung quanh náo loạn lên: “Lão Điền à, lúc không ném trúng sao ngươi không bảo là gió lớn cản lại đi, bây giờ ném trúng thì lấy cái cớ đó làm khó một đứa trẻ”

Đứa bé kia thấy hai người lớn quát mắng mình thì òa khóc, miệng liên tục gọi “mẹ ơi”, quả nhiên không lâu sau một cô gái trẻ lập tức bước tới nói hai người bắt nạt con mình.

Bùi Nhiên đỏ mặt đứng đó, gãi đầu, cũng không biết nên giải thích như thế nào, Tạ Tiểu Ngọc đi tới: “Được rồi, mũi tên này chính là do cậu bé ném. Bùi Nhiên ca, chúng ta đi thôi, không nên vì một cái trâm mà cãi nhau, trông như chúng ta đang ỷ lớn hiếp nhỏ”

“Cô nương này thật hiểu chuyện, lão Điền à, ông lớn tuổi mà không bằng một cô gái nhỏ” Những người xung quanh mỗi người nói một lời trách móc ông ta. Mấy ngày nay mọi người đều đặt rất nhiều tiền ở quầy hàng này, bây giờ xảy ra chuyện này, dĩ nhiên không có người nào bênh vực ông ta.

Mặt lão Điền đỏ rần lên, nhưng bây giờ ông ta không thể nói lý lẽ gì nữa, mũi tên lông chim đã bay trúng chiếc trâm ngọc, có hàng trăm cặp mắt quan sát thì sao ông ta có thể từ chối được. Ông ta chỉ có thể thở dài, tự nhận mình xui xẻo, cầm chiếc trâm ngọc bỏ vào hộp và đưa cho đứa bé kia. Hôm nay ông ta không có tâm trạng mở hàng nữa mà buồn rầu thu dọn đồ đạc đi về.

“Mẹ, vừa nãy rõ ràng con chỉ muốn ném cái còi mà không biết sao mũi tên lại bay đến chỗ vật kia” Thường Viễn cầm cái hộp lầm bầm.

Thường phu nhân cầm cái hộp lên, cười tít mắt: “Tổ tiên phù hộ, tổ tiên phù hộ, không biết may mắn ở đâu lại khiến con ném trúng bảo bối này”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)