Tân An Quỷ Sự

Chương 201: Cưới vợ (kết)

Chương Trước Chương Tiếp

Hôm nay là ngày tốt, hoàng lịch nói tất cả mọi thứ đều thích hợp, và thích hợp nhất là cưới vợDương gia mở rộng cửa từ sáng sớm, đốt một chuỗi pháo thật dài, từng viên màu đỏ đỏ nổ tung như sao, như hạt đậu đỏ vui vẻ múa trong chảo dầu. Đội chiêng trống và đội múa lân lần lượt xuất hiện trong tiếng pháo, đẩy không khí vui mừng lên đến đỉnh điểm.

Thím Dương đứng trước cửa nhà để nghênh đón khách gần xa, Tôn lão bá và Tôn Cầm cũng chạy tới, Thành Chương đi theo sau hai người.

Tôn Cầm đưa hộp quà qua: “Chúc mừng thím, nghe nói Cẩm Huy tìm được cô nương rất tốt, là con nhà giàu ở Biện Lương, sau này thím và bá bá có phúc hưởng rồi”

Thím Dương cười nhận hộp quà: “Tiểu tử này nói là vào kinh thi, nhưng không ngờ chẳng thi được cái gì, ngược lại còn lừa được một cô vợ về nhà, trong lòng thím cũng không biết nên vui hay buồn nữa”

“Vui, đương nhiên phải vui chứ, cưới vợ là chuyện lớn cả đời, sau khi thành thân, Cẩm Huy có thể định tâm, không chừng lần sau có thể thi được trạng nguyên đấy”

Tôn Cầm mỉm cười, đi cùng Tôn lão bá và Thành Chương vào trong sân. Trong sân giăng đèn kết hoa, trang trí rất đúng tinh thần vui mừng, ba người tìm một chỗ ngồi rồi chờ tân lang và tân nương tới.

Quả nhiên không bao lâu sau, một cái kiệu lớn tám người khiêng dừng lại trước cửa. Cẩm Huy mặc hôn phục, kính cẩn đứng trước kiệu, cười đến mức da mặt hơi nhăn lại, đưa tay dắt một đại cô nương xuống. Nàng ta dùng lụa đỏ che mặt khiến người ta không nhìn rõ dung mạo, nhưng nhìn thấy dáng người yểu điệu, ngửi thấy hương hoa nhài tỏa ra quanh người nàng ta, các tân khách đã tự tưởng tượng hình ảnh một nữ nhân như hoa như ngọc trong đầu.

Tân nương và tân lang bước vào, thím Dương lập tức gọi người rắc hạt ngũ cốc vào trong cánh cửa. Hạt ngũ cốc gồm năm thứ là hạch đào, táo đỏ, hạt dẻ, trấu và rơm rạ, ngụ ý tránh sát, là tập tục tổ tiên truyền lại. Nghe nói sát khí ẩn nấp ở cửa nhà của tân nương, lúc tân nương vào cửa, chúng sẽ bám theo người vào và mang đến mầm tai họa, nên rắc hạt ngũ cốc vào tân nương là muốn rắc một ít lương thực cho những quỷ thần quấy rối để ngăn chúng vào nhà.

Quả nhiên, tân nương vừa bước qua bậc cửa, một đám trẻ con đợi từ trước lập tức khom lưng cầm hạt ngũ cốc lên rồi ném vào làn váy đẹp đẽ của nàng ta, vừa ném vừa hát to bài ca dao: “Một rắc trấu, hai rắc nguyen liệu, ba rắc vợ mới xuống kiệu; một rắc vàng, hai rắc thức ăn, ba rắc tân nương hạ kiệu; nàng dâu mới, chân tay tốt, đi bộ như gió lay cành liễu; năm nay cưới, sang năm nắm chắc, sinh một em bé mập mạp gọi cha”

Nghe thấy những lời may mắn như vậy, Cẩm Huy cười híp mắt, quả thực không giấu nổi vẻ hài lòng khắp khuôn mặt. Nhưng đứa nhỏ nhất trong đám trẻ con, cũng chính là con trai của Trần A Thông lại đột nhiên ném hạt ngũ cốc rồi chạy đến bên cạnh Trần A Thông, chui thẳng vào trong ngực cha mình, kêu lên: “Sợ, sợ”

Trần A Thông tự biết không thể đem lại xui xẻo trong đám cưới của người ta, vội vàng ôm con trai ra khỏi sân, vừa đi vừa trách cứ: “Sợ cái gì, tân nương xinh đẹp biết bao, đúng là nhóc con chưa thấy sự đời, tương lai cũng cưới cho con một cô vợ xinh đẹp như vậy, bảo đảm con sẽ vui đến mức không khép miệng được đấy”

Thành Chương nghe đứa nhỏ kêu sợ thì trong lòng cũng ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tân nương. Tân nương đang bái đầu với Cẩm Huy, tấm lụa đỏ kéo xuống, để lộ nửa mặt dưới của nàng ta, mặt trắng môi đỏ, rất đẹp. Thành Chương không để ý lắm, đang định thu lại tầm mắt thì lại bất chợt liếc qua ánh mắt dưới khăn voan của nàng ta.

Trong lòng như chùng xuống, Thành Chương bất giác đứng lên, chỉ thẳng ngón tay vào tân nương, a a một hồi lâu mà vẫn không nói ra được chữ nào.

“Thành Chương, đệ sao vậy, mau ngồi xuống” Tôn Cầm ngồi cạnh kéo góc áo hắn, muốn kéo hắn ngồi lại ghế, vì ánh mắt mọi người đều đã từ người tân nương tới phía hắn, không biết rốt cuộc tại sao Thành Chương lại có hành động không hay như vậy.

“Tỷ… Đôi mắt của nàng ta, đôi mắt của nàng ta là được vẽ ra, giống như diều hâu gỗ của Lưu Minh An vậy” Thành Chương hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra câu nói bị nghẹn trong lồng ngực.

Lời này tựa như một quả pháo nổ tung trên mặt đất, dù sao mọi chuyện cũng chưa qua được bao lâu, bây giờ ba chữ Lưu Minh An vẫn là một điều cấm kỵ trong thôn. Bình thường mọi người đều rất chú ý, không ai tùy tiện nhắc tới nàng ta. Nhưng hiện tại, trong một hôn lễ đầy vui vẻ như vậy, lại có người nói ra cái tên này không chút kiêng dè, sao có thể không khiến người ta giật mình chứ.

Thím Dương vội chạy tới hòa giải: “Tiểu Cầm, đừng để biểu đệ của con nói bậy. Lúc mọi chuyện xảy ra, Cẩm Huy nhà thím và vợ không ở trong thôn, sao có thể liên quan tới yêu đạo kia được”

Tôn Cầm sốt ruột đến mức mặt đỏ lên, nàng ta vừa xin lỗi vừa kéo tay áo Thành Chương, muốn kéo hắn đi ra khỏi hôn lễ. Đúng lúc này, tân nương chậm rãi kéo tấm lụa mỏng trên đầu xuống, động tác của nàng ta rất kỳ quái, cánh tay nâng lên hạ xuống đều không có lực, giống như cơ thể này chỉ là một lớp da, bên trong không có máu thịt lấp đầy.

Nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta, Cẩm Huy hét lên, ngửa cổ ra sau.

Thành Chương che miệng lại, cơ thể căng cứng, bởi vì vị tân nương như tiên nữ trong đầu mọi người của Cẩm Huy, lại chỉ là một bộ da người, mí mắt nàng ta cụp xuống, cái gọi là mắt chẳng qua chỉ là đôi mắt được một cây bút lông phác họa ra giống hệt con diều hâu gỗ kia mà thôi.

Bộ da người chậm rãi đổ xuống, giống như một bộ quần áo rơi xuống đất rồi nhăn nhúm thành một vòng tròn. Lưu Minh An đi ra từ bộ da kia, nàng ta nhìn Cẩm Huy ngã xuống đất, điên dại cười nói: “Tân nương đã bị ta làm thành da người rồi, ngươi định kết hôn thế nào đây?”

Đám người thét lên chói tai, rồi tranh nhau chạy về phía cửa viện, Lưu Minh An vung tay áo, cánh cửa đóng rầm lại, nàng ta cười lạnh lùng: “Muốn chạy? Chưa tính nợ xong thì kẻ nào cũng đừng hòng chạy” Ánh mắt nghiêng qua rồi rơi vào người Thành Chương, nàng ta đẩy Tôn Cầm đang chắn trước người Thành Chương ngã trên mặt đất, duỗi tay về phía ngực Thành Chương.

Lại ‘rầm’ một tiếng, cửa lớn bị một sức mạnh không tên mở ra, Lưu Minh An chợt nhớ đến người đứng sau lưng mình, bèn quay đầu lại và đối diện với khuôn mặt của Cẩm Huy. Không biết hắn ta đã bò dậy khỏi mặt đất từ khi nào, trơ mặt cười với nàng ta, khuôn mặt kia, lúc thì giống người, lúc thì lại giống một con khỉ đầy lông.

***

“Nghe nói gì chưa, mấy ngày trước, cả nhà Tống đại nhân Tống Minh Triết bị trảm, tội danh lại là làm việc ba phải”

“Ngươi đừng nói bậy, thân thích của ta ở Biện Lương nói, bởi vì hắn ta làm lễ tế trong phủ… nên mới rơi vào kết cục như vậy”

“Ta quên mất, mấy ngày trước là ngày giỗ của hắn ta…”

“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, đã mười năm rồi, tới quan lớn cũng không đề cập tới chuyện này, nếu những dân thường như chúng ta muốn sống yên ổn thì tốt nhất là nói ít lại”

Tưởng Tích Tích bị những lời này làm cho khó hiểu: Ngày giỗ gì, hắn ta nào, rốt cuộc họ đang nói cái gì? Nàng ta lắc đầu, ném những chuyện không liên quan đến mình ra sau đầu rồi đi về phía tiệm thêu Tế Hồng. Cửa tiệm thêu mở ra, sau cửa có người vào người ra, xem ra làm ăn cũng không tệ lắm. Nàng ta nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu, trời quang đãng, thật tốt.

(Hết quyển 6)

QUYỂN 7

Hôm nay là ngày tốt, hoàng lịch nói tất cả mọi thứ đều thích hợp, và thích hợp nhất là cưới vợDương gia mở rộng cửa từ sáng sớm, đốt một chuỗi pháo thật dài, từng viên màu đỏ đỏ nổ tung như sao, như hạt đậu đỏ vui vẻ múa trong chảo dầu. Đội chiêng trống và đội múa lân lần lượt xuất hiện trong tiếng pháo, đẩy không khí vui mừng lên đến đỉnh điểm.

Thím Dương đứng trước cửa nhà để nghênh đón khách gần xa, Tôn lão bá và Tôn Cầm cũng chạy tới, Thành Chương đi theo sau hai người.

Tôn Cầm đưa hộp quà qua: “Chúc mừng thím, nghe nói Cẩm Huy tìm được cô nương rất tốt, là con nhà giàu ở Biện Lương, sau này thím và bá bá có phúc hưởng rồi”

Thím Dương cười nhận hộp quà: “Tiểu tử này nói là vào kinh thi, nhưng không ngờ chẳng thi được cái gì, ngược lại còn lừa được một cô vợ về nhà, trong lòng thím cũng không biết nên vui hay buồn nữa”

“Vui, đương nhiên phải vui chứ, cưới vợ là chuyện lớn cả đời, sau khi thành thân, Cẩm Huy có thể định tâm, không chừng lần sau có thể thi được trạng nguyên đấy”

Tôn Cầm mỉm cười, đi cùng Tôn lão bá và Thành Chương vào trong sân. Trong sân giăng đèn kết hoa, trang trí rất đúng tinh thần vui mừng, ba người tìm một chỗ ngồi rồi chờ tân lang và tân nương tới.

Quả nhiên không bao lâu sau, một cái kiệu lớn tám người khiêng dừng lại trước cửa. Cẩm Huy mặc hôn phục, kính cẩn đứng trước kiệu, cười đến mức da mặt hơi nhăn lại, đưa tay dắt một đại cô nương xuống. Nàng ta dùng lụa đỏ che mặt khiến người ta không nhìn rõ dung mạo, nhưng nhìn thấy dáng người yểu điệu, ngửi thấy hương hoa nhài tỏa ra quanh người nàng ta, các tân khách đã tự tưởng tượng hình ảnh một nữ nhân như hoa như ngọc trong đầu.

Tân nương và tân lang bước vào, thím Dương lập tức gọi người rắc hạt ngũ cốc vào trong cánh cửa. Hạt ngũ cốc gồm năm thứ là hạch đào, táo đỏ, hạt dẻ, trấu và rơm rạ, ngụ ý tránh sát, là tập tục tổ tiên truyền lại. Nghe nói sát khí ẩn nấp ở cửa nhà của tân nương, lúc tân nương vào cửa, chúng sẽ bám theo người vào và mang đến mầm tai họa, nên rắc hạt ngũ cốc vào tân nương là muốn rắc một ít lương thực cho những quỷ thần quấy rối để ngăn chúng vào nhà.

Quả nhiên, tân nương vừa bước qua bậc cửa, một đám trẻ con đợi từ trước lập tức khom lưng cầm hạt ngũ cốc lên rồi ném vào làn váy đẹp đẽ của nàng ta, vừa ném vừa hát to bài ca dao: “Một rắc trấu, hai rắc nguyen liệu, ba rắc vợ mới xuống kiệu; một rắc vàng, hai rắc thức ăn, ba rắc tân nương hạ kiệu; nàng dâu mới, chân tay tốt, đi bộ như gió lay cành liễu; năm nay cưới, sang năm nắm chắc, sinh một em bé mập mạp gọi cha”

Nghe thấy những lời may mắn như vậy, Cẩm Huy cười híp mắt, quả thực không giấu nổi vẻ hài lòng khắp khuôn mặt. Nhưng đứa nhỏ nhất trong đám trẻ con, cũng chính là con trai của Trần A Thông lại đột nhiên ném hạt ngũ cốc rồi chạy đến bên cạnh Trần A Thông, chui thẳng vào trong ngực cha mình, kêu lên: “Sợ, sợ”

Trần A Thông tự biết không thể đem lại xui xẻo trong đám cưới của người ta, vội vàng ôm con trai ra khỏi sân, vừa đi vừa trách cứ: “Sợ cái gì, tân nương xinh đẹp biết bao, đúng là nhóc con chưa thấy sự đời, tương lai cũng cưới cho con một cô vợ xinh đẹp như vậy, bảo đảm con sẽ vui đến mức không khép miệng được đấy”

Thành Chương nghe đứa nhỏ kêu sợ thì trong lòng cũng ngạc nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía tân nương. Tân nương đang bái đầu với Cẩm Huy, tấm lụa đỏ kéo xuống, để lộ nửa mặt dưới của nàng ta, mặt trắng môi đỏ, rất đẹp. Thành Chương không để ý lắm, đang định thu lại tầm mắt thì lại bất chợt liếc qua ánh mắt dưới khăn voan của nàng ta.

Trong lòng như chùng xuống, Thành Chương bất giác đứng lên, chỉ thẳng ngón tay vào tân nương, a a một hồi lâu mà vẫn không nói ra được chữ nào.

“Thành Chương, đệ sao vậy, mau ngồi xuống” Tôn Cầm ngồi cạnh kéo góc áo hắn, muốn kéo hắn ngồi lại ghế, vì ánh mắt mọi người đều đã từ người tân nương tới phía hắn, không biết rốt cuộc tại sao Thành Chương lại có hành động không hay như vậy.

“Tỷ… Đôi mắt của nàng ta, đôi mắt của nàng ta là được vẽ ra, giống như diều hâu gỗ của Lưu Minh An vậy” Thành Chương hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nói ra câu nói bị nghẹn trong lồng ngực.

Lời này tựa như một quả pháo nổ tung trên mặt đất, dù sao mọi chuyện cũng chưa qua được bao lâu, bây giờ ba chữ Lưu Minh An vẫn là một điều cấm kỵ trong thôn. Bình thường mọi người đều rất chú ý, không ai tùy tiện nhắc tới nàng ta. Nhưng hiện tại, trong một hôn lễ đầy vui vẻ như vậy, lại có người nói ra cái tên này không chút kiêng dè, sao có thể không khiến người ta giật mình chứ.

Thím Dương vội chạy tới hòa giải: “Tiểu Cầm, đừng để biểu đệ của con nói bậy. Lúc mọi chuyện xảy ra, Cẩm Huy nhà thím và vợ không ở trong thôn, sao có thể liên quan tới yêu đạo kia được”

Tôn Cầm sốt ruột đến mức mặt đỏ lên, nàng ta vừa xin lỗi vừa kéo tay áo Thành Chương, muốn kéo hắn đi ra khỏi hôn lễ. Đúng lúc này, tân nương chậm rãi kéo tấm lụa mỏng trên đầu xuống, động tác của nàng ta rất kỳ quái, cánh tay nâng lên hạ xuống đều không có lực, giống như cơ thể này chỉ là một lớp da, bên trong không có máu thịt lấp đầy.

Nhìn thấy khuôn mặt của nàng ta, Cẩm Huy hét lên, ngửa cổ ra sau.

Thành Chương che miệng lại, cơ thể căng cứng, bởi vì vị tân nương như tiên nữ trong đầu mọi người của Cẩm Huy, lại chỉ là một bộ da người, mí mắt nàng ta cụp xuống, cái gọi là mắt chẳng qua chỉ là đôi mắt được một cây bút lông phác họa ra giống hệt con diều hâu gỗ kia mà thôi.

Bộ da người chậm rãi đổ xuống, giống như một bộ quần áo rơi xuống đất rồi nhăn nhúm thành một vòng tròn. Lưu Minh An đi ra từ bộ da kia, nàng ta nhìn Cẩm Huy ngã xuống đất, điên dại cười nói: “Tân nương đã bị ta làm thành da người rồi, ngươi định kết hôn thế nào đây?”

Đám người thét lên chói tai, rồi tranh nhau chạy về phía cửa viện, Lưu Minh An vung tay áo, cánh cửa đóng rầm lại, nàng ta cười lạnh lùng: “Muốn chạy? Chưa tính nợ xong thì kẻ nào cũng đừng hòng chạy” Ánh mắt nghiêng qua rồi rơi vào người Thành Chương, nàng ta đẩy Tôn Cầm đang chắn trước người Thành Chương ngã trên mặt đất, duỗi tay về phía ngực Thành Chương.

Lại ‘rầm’ một tiếng, cửa lớn bị một sức mạnh không tên mở ra, Lưu Minh An chợt nhớ đến người đứng sau lưng mình, bèn quay đầu lại và đối diện với khuôn mặt của Cẩm Huy. Không biết hắn ta đã bò dậy khỏi mặt đất từ khi nào, trơ mặt cười với nàng ta, khuôn mặt kia, lúc thì giống người, lúc thì lại giống một con khỉ đầy lông.

***

“Nghe nói gì chưa, mấy ngày trước, cả nhà Tống đại nhân Tống Minh Triết bị trảm, tội danh lại là làm việc ba phải”

“Ngươi đừng nói bậy, thân thích của ta ở Biện Lương nói, bởi vì hắn ta làm lễ tế trong phủ… nên mới rơi vào kết cục như vậy”

“Ta quên mất, mấy ngày trước là ngày giỗ của hắn ta…”

“Suỵt, nhỏ tiếng một chút, đã mười năm rồi, tới quan lớn cũng không đề cập tới chuyện này, nếu những dân thường như chúng ta muốn sống yên ổn thì tốt nhất là nói ít lại”

Tưởng Tích Tích bị những lời này làm cho khó hiểu: Ngày giỗ gì, hắn ta nào, rốt cuộc họ đang nói cái gì? Nàng ta lắc đầu, ném những chuyện không liên quan đến mình ra sau đầu rồi đi về phía tiệm thêu Tế Hồng. Cửa tiệm thêu mở ra, sau cửa có người vào người ra, xem ra làm ăn cũng không tệ lắm. Nàng ta nhìn bầu trời xanh thẳm trên đầu, trời quang đãng, thật tốt.

(Hết quyển 6)

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)