Tân An Quỷ Sự

Chương 200: Thân phận

Chương Trước Chương Tiếp

Sử Kim đẩy cửa ra, quả nhiên có một mùi tanh hôi đập vào mặt, hắn ta bịt mũi đi vào nhà, một lát sau thì đi ra: “Đại nhân, không sai, thi thể bên trong đúng là Tần Đinh và Nguyên Khánh”“Cho nên chuyện Nguyên Khánh phi thăng chỉ là cái bẫy mà nàng ta sắp xếp. Nàng ta muốn dùng chuyện này để hấp dẫn càng nhiều người đến thủ Canh Thân, sau khi chờ tam thi tụ họp vào đêm thủ Canh Thân, thì lại dùng tiếng sáo dẫn chúng vào thôn để hưởng dụng bữa tiệc nhân gian, mượn chuyện này để dẫn tam thi của mình ra” Trình Mục Du lẩm bẩm.

Thành Chương hành lễ: “Đại nhân, e là nàng ta giết Nguyên Khánh còn vì một nguyên nhân khác. Lúc còn sống, hình như Nguyên Khánh đã phát hiện tam thi của mình vẫn chưa quay về cơ thể, Cửu Hiền Nữ sợ huynh ấy tiết lộ bí mật của mình nên giết chết huynh ấy rồi ngụy trang thành hiện trường giả phi thăng”

Trình Mục Du vỗ vai Thành Chương, khen ngợi hắn: “Lần này may mà có ngươi mới phát hiện được âm mưu của Cửu Hiền Nữ, nếu không e là bọn ta sẽ không thể ngăn cản trận tàn sát quy mô lớn như vậy”

“Ta cũng đâu làm gì, chẳng qua là vô tình nói cho Sử đại ca biết chuyện nàng ta bảo ta phơi đạo bào dưới nắng thôi. Chỉ từ chi tiết này mà đại nhân đã suy đoán ra được Cửu Hiền Nữ giấu phù đầu hổ bên trong đạo bào. Sau khi nàng ta và tam thi rời đi, ta và Sử đại ca mới có thể lấy đạo phù kia ra, đồng thời sắp xếp các sư huynh, sư tỷ rời khỏi đạo quán. Đại nhân đúng là sáng suốt, tiểu nhân vô cùng bái phục”

Trình Mục Du ngượng ngùng cười vài tiếng, quay đầu lại nhìn Yến Nương một cái, trong lòng thầm nghĩ ta nào thần thông quảng đại đến mức có thể đoán được chuyện phù đầu hổ chứ.

Yến Nương cũng không vạch trần, nàng cười tủm tỉm nhìn Thành Chương: “Chỉ sợ vị Trình đại nhân sáng suốt này của ngươi vẫn bỏ sót một việc. Chắc hẳn Cửu Hiền Nữ đã theo dõi người trong thôn ngay từ đầu, bởi vì nếu không có đủ người đến thủ Canh Thân thì nàng ta sẽ không thể khống chế được nhiều tam thi thần như vậy, càng không thể dẫn tam thi của mình ra. Vì vậy, để kéo được nhiều người tới, trước tiên nàng ta phải chọn một mục tiêu, rồi thông qua người này để khiến người khác tôn kính và đi theo nàng ta”

“Chờ một chút, chẳng lẽ Tôn lão hán chính là mục tiêu đó?” Trình Mục Du bỗng tỉnh ngộ.

“Đúng vậy, ban đầu Cửu Hiền Nữ giấu phù đầu hổ trong quần áo của Tôn lão hán, khiến tam thi của ông ta không thể quay lại, Nguyên Khánh là đồ đệ của nàng ta, cũng là hàng xóm của Tôn gia, đương nhiên sẽ tới tìm nàng ta giúp đỡ. Như vậy, nàng ta có thể thông qua việc ‘đuổi quỷ’ này để bắt được lòng người”

Thành Chương kinh hãi: “Thì ra chuyện này từ đầu đến cuối đều là âm mưu của nàng ta, nhưng rốt cuộc nàng ta là ai, sao lại có bản lĩnh cao cường như thế?”

Trình Mục Du cũng quay đầu lại: “Yến cô nương, nàng ta có thể chạy trốn khỏi thủ hạ của cô, chứng tỏ không phải là một nữ đạo sĩ bình thường, hơn nữa việc dung mạo nàng ta không thay đổi cũng rất quái lạ, ta cũng cực kỳ tò mò thân phận của nàng ta”

Yến Nương xoay người, nhìn mặt tường loang lổ của Tam Tô quán: “Đại nhân còn nhớ đạo sĩ đắc đạo phi thăng ở Nam Đường không?”

“Triệu Nguyên Hòa? Nàng nói sau khi hắn ta ép tam thi ra ngoài, rồi lệnh cho đồ đệ của mình chém chết tam thi, từ đó phi thăng thành thần”

“Lưu Minh An chính là đồ đệ của hắn ta”

Phía sau chợt trở nên vô cùng yên tĩnh, ai cũng hoảng sợ đến mức không thốt nên lời, nín thở lẳng lặng chờ nàng kể lại câu chuyện này.

“Ta mãi vẫn không biết tên của nàng ta, cho đến ngày Sử Kim trở về từ Tam Tô quán và nói rằng, Thành Chương nói cho hắn ta biết Cửu Hiền Nữ tên là Lưu Minh An. Lúc này ta mới chợt hiểu ra, thì ra nàng ta chính là đồ đệ giúp Triệu Nguyên Hòa chém chết tam thi kia. Bởi vì Nguyên và Minh là hai thế hệ liên tiếp của phái Hỗn Nguyên. Nguyên ở trên, Minh ở dưới, vốn là hai thế hệ thầy trò. Lại nghĩ đến tam thi của nàng ta thế nào cũng không chịu rời khỏi cơ thể, ta mới đoán được thân phận thật sự của nàng ta”

“Tam thi không muốn rời khỏi cơ thể là vì chúng đã tận mắt nhìn thấy nàng ta chém chết tam thi của Triệu Nguyên Hòa sao?”

Yến Nương không trả lời hắn, chân mày lá liễu hơi cau lại, trong ánh mắt có thêm chút vẻ thê lương: “Trong sách không ghi lại đồ đệ của hắn ta là nam hay nữ, nhưng lại nói hắn ta có một vị thê tử chưa qua cửa. Sau khi hắn ta phi thăng thành tiên thì cũng theo chân hắn ta mà rời nhà tu hành”

“Chẳng lẽ đồ đệ và thê tử là cùng một người?” Trình Mục Du kinh hãi nói.

Yến Nương gật đầu.

“Nhưng tại sao vẻ ngoài của Lưu Minh An lại không thay đổi trong nhiều năm như vậy?”

“Nàng ta và hắn là thanh mai trúc mã, nàng ta yêu Triệu Nguyên Hòa, điên cuồng tiếp cận hắn mà không màng chút lợi ích nào. Vì hoàn thành nguyện vọng thành tiên của hắn ta mà cam nguyện thử thuốc cho hắn, trong đan dược có độc, cũng không biết nàng ta đã uống bao nhiêu mà cơ thể không phát triển được nữa, vẫn duy trì vẻ ngoài như một bé gái. Ban đầu Triệu Nguyên Hòa còn cảm thấy biết ơn nàng ta, nhưng sau thời gian dài, cuối cùng cũng không kiềm chế được mà bắt đầu ra ngoài mua vui” Yến Nương cười gằn: “Cũng đúng, trên đời này có nam nhân nào mà không ngó mắt tới mấy cô nương như hoa như ngọc bên ngoài để canh giữ bên cạnh một bé gái chưa lớn chứ. Chắc chắn Lưu Minh An đã vì thế mà đau khổ, từ đó chuyên tâm nghiên cứu đạo pháp. Công sức không phụ lòng người, cuối cùng có một ngày nàng ta cũng hiểu rõ, rằng có thể đắc đạo phi thăng thông qua việc giết chết tam thi, vì thế nàng ta nói phương pháp này cho Triệu Nguyên Hòa biết. Triệu Nguyên Hòa mừng rỡ, sau đó không ra ngoài phong lưu nữa mà ở nhà chuyên tâm tu hành, cuối cùng có một ngày tam thi bị hắn ta mê hoặc rồi đi ra khỏi cơ thể, đúng lúc này, Lưu Minh An canh giữ bên cạnh đã chém chết tam thi của hắn ta, từ đó Triệu Nguyên Hòa phi thăng thành tiên”

“Nhưng Lưu Minh An không ngờ phương pháp này lại không hiệu nghiệm với nàng ta”

“Sau khi Triệu Nguyên Hòa phi thăng, Lưu Minh An một lòng muốn chém tam thi trong cơ thể mình để cùng phu quân làm một đôi thần tiên quyến lữ trên trời. Nhưng tam thi thần rất xảo quyệt, chúng tận mắt thấy nàng ta chém đứt tam thi của Triệu Nguyên Hòa, từ đó trốn trong cơ thể nàng ta không chịu ra. Nàng ta dùng hết thủ đoạn, thậm chí không ngại tay nhuốm máu tươi, nhưng vẫn không ép tam thi thần ra được. Nhưng nàng ta thật sự rất thông minh, cứng không được, bèn nghĩ đến dùng mềm hấp dẫn, lúc này mới có chuyện thủ Canh Thân đó”

Thấy người phía sau mãi vẫn không nói gì, Yến Nương quay đầu lại cười nhẹ: “Đại nhân, chẳng lẽ ngài đồng cảm với Lưu Minh An sao?”

Trình Mục Du lặng lẽ lắc đầu: “Ta chỉ đang nghĩ, không phải thần tiên trên trời nào cũng tốt. Cô xem Triệu Nguyên Hòa mà xem, lúc hữu dụng thì giữ nàng ta bên người, lúc vô dụng thì một cước đá văng, đến tận khoảnh khắc cuối cùng mà hắn ta vẫn còn lợi dụng nàng ta, sao người như vậy có thể làm thần tiên được chứ”

“Chỉ tiếc Lưu Minh An không nghĩ ra đạo lý này, Triệu Nguyên Hòa vốn là người có ham muốn cá nhân mạnh, cho dù làm thần tiên thì cũng vẫn vậy thôi. Ngay cả Lưu Minh An thật sự phi thăng, hắn ta cũng sẽ không đối xử với nàng ta như trân bảo đâu. Dù có được lên tiên giới thì có lẽ nàng ta vẫn chỉ cô độc đến cuối đời như ở nhân gian thôi”

“Nhưng Lưu Minh An đi đâu rồi?”

“Dã thú bị thương sẽ tìm một sơn động để liếm vết thương và dưỡng sức chờ hành động, nàng ta cũng giống vậy, chắc là đang trốn trong cái động nào đó để chuẩn bị kế hoạch lớn báo thù của mình rồi”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)