Tân An Quỷ Sự

Chương 199: Đấu pháp

Chương Trước Chương Tiếp

Cửu Hiền Nữ trợn mắt to nhìn chằm chằm bụng mình, dường như không thể tin được tất cả trước mắt đều là sự thật: Chúng thật sự đi ra sao? Trải qua trăm năm gian nan vất vả, cuối cùng tam thi cũng tách khỏi cơ thể mình mà đi vào vạn vật trong đất trờiNước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, rơi xuống đạo bào lộng lẫy, trở nên lấp lánh trong suốt dưới ánh trăng. Nàng ta nín thở, lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi vận mệnh cuối cùng của mình.

Đến khi cái chân cuối cùng rời khỏi cơ thể, Cửu Hiền Nữ chậm rãi đứng dậy, đứng ở phía sau tam thi, nàng ta hạ cây sáo xuống rồi nắm chặt trong tay, hóa thành một cây kiếm bạc sắc bén.

Nàng ta nhắm mắt lại, tay phải giơ lên cao, thanh kiếm bạc vẽ một đường cong xinh đẹp giữa không trung: Kết thúc rồi, cuối cùng tất cả đã kết thúc.

“Vù vù…”

Một trận gió lớn thổi tới từ phía sau khiến ống tay áo rộng thùng thình của nàng ta tung bay, che khuất khuôn mặt non nớt.

Tim nàng ta chợt ngừng đập, máu trong người như đông cứng lại thành băng, mạch máu căng cứng đến mức sắp nổ tung.

“Sao lại thế? Mới một canh giờ thôi mà”

Nàng ta hoảng loạn đẩy ống tay áo trên mặt xuống, thấy tam thi vây quanh dân làng khựng lại rồi đồng loạt chuyển hướng sang Tam Tô quán.

“Vù vù…”

Lại là một trận gió, còn mạnh hơn cả trận lúc nãy, đây là lời triệu hồi của kí chủ với linh hồn nên nó mạnh mẽ hơn bất kì sức mạnh nào.

Đám tam thi đi về phía Tam Tô quán, bước chân càng lúc càng nhanh, không có chút trì hoãn nào. Chỉ trong chốc lát, chúng đã hóa thành một phần của cơn gió, phiêu diêu bay đi khiến bụi bặm cuộn lên, cuối cùng biến mất trong không khí lạnh lẽo nhưng chân thật.

Cửu Hiền Nữ cảm thấy bụng chợt trở nên nặng nề, vừa định hành động nhưng đã không còn kịp nữa: Tam thi thần liên tiếp chui vào cơ thể nàng ta, giống như nói với nàng ta, bước theo vết xe đổ của đồng bạn thì không thể vượt qua được.

Nàng ta đứng thẳng tại chỗ, không nhúc nhích một lúc lâu, trong đầu trăn trở lặp đi lặp lại một suy nghĩ: Là ai? Là ai đã lấy mất bùa đầu hổ trong đạo bào mà mình đã đưa cho chúng, thế nên chỉ mới một lúc mà tam thi đã trở về bản thể. Nhưng rõ ràng nàng ta đã cất kỹ từng cái một rồi mà.

Chẳng lẽ là hắn?

Trong đầu chợt lóe lên bóng dáng gầy yếu kia, nàng ta bất chấp nhảy lên tại chỗ rồi lao như bay về phía Tam Tô quán, dưới chân như đang cưỡi mây lướt gió.

Dân làng phía sau thấy nàng ta lao đi như một áng mây thì mới tỉnh mộng, hoảng sợ chạy về phía chân núi.

***

Cổng Tam Tô quán rộng mở, nhưng bên trong lại không có ai, Cửu Hiền Nữ đi vào trong quán, đột nhiên điên cuồng bật cười: “Thành Chương ơi Thành Chương, ta đúng là đã xem thường ngươi mà, nghĩ ngươi chỉ là một tên ma ốm tay trói gà không chặt, không ngờ cuối cùng chính ngươi lại là kẻ phá hỏng chuyện tốt của ta” Nàng ta ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua bóng đêm lay động về nơi xa: “Không đúng, chỉ một mình Thành Chương sao có thể nhìn thấu tất cả được, người sau lưng hắn mới là kẻ khởi xướng”

Cửu Hiền Nữ cười gằn vài tiếng, sắc mặt u ám như yêu quái, nàng ta nhảy lên nóc của Tam Tô quán, ánh mắt sắc bén quét xuống chân núi: “Ngươi là ai? Dám cắt đứt con đường thành tiên của ta, chi bằng đi ra so tài một trận đi, hôm nay ta nhất định phải băm ngươi thành trăm mảnh, có đi mà không có về”

Giọng nói của nàng ta thay đổi, không còn là giọng điệu trẻ con như trước kia nữa, mà mỗi một chữ đều thê lương nặng nề như một bà lão hơn trăm tuổi.

Như đáp lại nàng ta, đỉnh núi Lăng Vân cách sông đột nhiên hiện lên một tia ánh sáng trắng, ngay sau đó, một giọng nói đầy hoạt bát lọt vào tai nàng ta: “Yêu đạo, ngươi giết vô số người rồi mà còn ảo tưởng muốn tu tiên à, đúng là hoang đường. Hôm nay, để ta tiễn ngươi một đoạn đường, kết thúc trăm năm nợ máu của ngươi”

Hai mắt Cửu Hiền Nữ ửng đỏ, hiển nhiên đã rơi vào tình trạng điên cuồng. Nàng ta một lòng muốn báo thù, động tác trở nên vừa nhanh vừa tàn nhẫn, tay áo bào rộng thùng thình vung lên không trung, một con diều hâu gỗ chui ra từ ống tay áo rồi bay thẳng về phía núi Lăng Vân, cái mỏ sắc nhọn như hai lưỡi dao mỏng.

Yến Nương đứng trên đỉnh núi, ánh mắt trong veo như giọt sương sớm tinh mơ, thấy diều hâu gỗ gào thét lao thẳng xuống từ trên đỉnh đầu, nàng ung dung lấy một chiếc khăn tay hình vuông luôn mang theo bên mình ra rồi nhẹ nhàng ném lên giữa không trung. Khăn tay nở rộ trên không trung như bông hoa, Tinh Vệ chui ra từ giữa bông hoa rồi bay lên nghênh đón kẻ thù, quấn lấy diều hâu gỗ trên không trung như hai đám mây cát tường xinh đẹp.

Chỉ nghe “chiếp” một tiếng, đột nhiên diều hâu gỗ ra sức đập cánh, lảo đảo chạy trốn Tinh Vệ, sau khi vẽ mấy đường vòng cung trên không trung, cơ thể nó nặng nề rơi xuống vực sâu tối mịt phía dưới. Cái đuôi đã bị gãy của nó đập xuống Tam Tô quán, vỡ thành từng khúc.

Tinh Vệ đắc ý kêu to vài tiếng rồi quay lại trên tay Yến Nương, hóa thành một chiếc khăn xinh đẹp hình vuông vô cùng sống động. Yến Nương khẽ vuốt ve lông vũ trên khăn tay, khóe miệng nhếch lên: “Tu luyện nhiều năm vậy rồi mà chỉ có chút bản lĩnh thế thôi sao, sư phụ ngươi mà biết thì chẳng phải sẽ tức giận đến mức không làm thần tiên nổi nữa à?”

Cửu Hiền Nữ biến sắc: “Ngươi… biết ta là ai?

Yến Nương nở nụ cười: “Lưu Minh An, ngươi không cần phải không cam lòng như thế đâu, tốt xấu gì hắn cũng đã bảo tồn dáng vẻ vĩnh viễn không già này cho ngươi, đây là thứ biết bao người muốn mà không được đấy”

Lời này đã chọc trúng chỗ đau của Cửu Hiền Nữ, nàng ta dữ tợn hét dài một tiếng, mái tóc đen trên đầu bay tán loạn, tay vung xuống dưới, một túi đậu nhỏ trong phòng bếp bay đến trong tay nàng ta. Nàng ta nâng đáy túi, dồn sức vung về phía trước, đậu đỏ bay ra khỏi túi rồi hóa thành từng con bướm màu đỏ bay về phía núi Lăng Vân, bướm bay xuống đỉnh núi, lại biến thành mấy trăm người nhỏ mặc quần áo màu đỏ, khuôn mặt mỗi người đều xám xịt, hai tay duỗi thẳng, lắc lư đi tới chỗ Yến Nương rồi vây nàng ở giữa.

Yến Nương nhướng mày, nghĩ thầm Cửu Hiền Nữ này thật sự vẫn có chút bản lĩnh, lại có thể sử dụng pháp thuật lợi hại như vậy. Nàng cũng không trốn mà đứng tại chỗ, mặc cho đám người mặc đồ đỏ vây mình lại thành từng lớp, càng chồng càng cao, từ xa nhìn lại như một tòa tháp đỏ, vừa yêu dị vừa thần bí.

Bên dưới tòa tháp đỏ chợt lóe lên một tia sáng trắng, tia sáng càng ngày càng sáng, chiếu lên không trung bạc màu.

“Ầm”, tòa tháp bắt đầu sụp đổ từ phía dưới, một tầng lại một tầng, nền móng không ổn định nên phía trên cũng không vững được, những người mặc đồ đỏ lần lượt rơi xuống, đập trên mặt đất, lại biến thành những hạt đậu đỏ cứng rắn lăn đi.

Yến Nương bay lên đá hạt đậu xuống chân núi. Vừa định xuất chiêu, phía sau lại truyền đến một tiếng hổ gầm, quay đầu lại nhìn thì thấy một con hổ lớn đốm bạc như cưỡi mây lướt gió mà điên cuồng lao về phía nàng, râu dài như hai cái kim sắt, răng nanh sắc bén như đao, lóe sáng trong bóng đêm.

Yến Nương cười khinh miệt, lấy chiếc khăn tay thêu đầy chữ “Vạn” ở cổ tay áo ra rồi ném về phía con hổ, không ngờ chiếc khăn chỉ bắt được khoảng không, lại rơi về lòng bàn tay nàng. Lúc này nàng mới biết hổ chỉ là ảo thuật, lúc nhìn lại Tam Tô quán thì phát hiện trên nóc quán đã không còn ai nữa. Nàng vội vàng đến sườn núi, ánh mắt lướt qua từng núi đá cây cối trong khe núi, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được bóng dáng Cửu Hiền Nữ.

***

Trình Mục Du nhìn bãi đất trống trước mặt, lại nhìn về phía Thành Chương: “Tần Đinh và Nguyên Khánh ở đây sao?”

Thành Chương gật đầu, vung cây phất trần về phía trước, trong miệng khẽ niệm chú, quả nhiên, một căn nhà nhỏ màu xanh như ẩn như hiện chậm rãi hiện ra giữa hoàng hôn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)