Tân An Quỷ Sự

Chương 198: Tam thi ra ngoài

Chương Trước Chương Tiếp

Trời nhanh chóng trở nên tối đen, màn đêm dày đặc như khói mù, bóng đêm từ bốn phương tám hướng cùng dâng lên, từ chỗ cao lan xuống nơi thấpKhu rừng rất yên tĩnh, ngay cả một làn gió nhẹ cũng chẳng có. Nhưng sự tĩnh mịch này cũng chẳng kéo dài được lâu, nó nhanh chóng bị phá vỡ bởi một tiếng sáo biến ảo khôn lường. Tiếng sáo du dương, êm dịu, chậm rãi thổi qua triền núi và truyền tới thôn làng dưới chân núi.

Người bị đánh thức đầu tiên là tiểu tôn tử Trần gia, cậu bé còn chưa đủ sáu tháng tuổi, vốn đang ngậm vú của mẫu thân ngủ ngon lành, nhưng không biết tại sao, đột nhiên cậu bé lại há miệng chưa mọc răng ra, cao giọng khóc, đánh thức mọi người trong nhà. Trần A Thông giật mình ngồi dậy, mơ hồ hỏi vợ mình: “Sao vậy? Thằng bé khó chịu ở đâu à?”

“Không phải, có lẽ là mơ thấy gì đó, chàng ngủ tiếp đi, thiếp cho nó bú là được”

Nhưng khi nàng ta cho núm ti vào miệng cậu bé, cậu bé lại nhả ra, không những không ngừng khóc mà ngược lại còn khóc to hơn, tiếng khóc xé ruột xé gan, khiến người nghe vừa đau lòng vừa hoảng hốt.

“Nàng nghe thấy tiếng gì không, hình như là tiếng sáo” Trần A Thông hỏi vợ.

“Có, tiếng sáo này lạ quá, cứ như khúc đưa đám vậy, đúng rồi, nó có phải truyền tới từ Tam Tô quán không, chẳng lẽ là vị Cửu Hiền Nữ đó?”

“Ta nhớ lần trước Tôn bá gặp chuyện, nàng ta đã thổi sáo, hình như dùng để triệu hoán tam thi thần, bây giờ lại có tiếng sáo, chẳng lẽ nhà ai lại xảy ra chuyện rồi?” Trần A Thông lật người ngồi dậy: “Không được, ta phải đi xem sao, ta cứ luôn cảm thấy chuyện này không bình thường”

Hắn ta mặc thêm y phục rồi ra khỏi cửa, lúc này mới thấy ở bên ngoài đã tập trung không ít người, tiếng bàn tán xôn xao của nhóm người truyền tới. Mặc dù Trần A Thông không nghe rõ nhưng cũng biết họ đang bàn tán chuyện gì. Hắn ta đi đến cạnh Tôn Cầm: “Cầm tử, cô cũng nghe thấy tiếng sáo à?”

Tôn Cầm vô cùng nghiêm túc gật đầu với hắn ta: “Đâu chỉ mình ta, mọi người đều bị tiếng sáo này làm phiền, ổ gà ta nuôi vừa nãy gáy không ngừng, lồng gà bị chúng vỗ cánh phành phạch làm đổ. Người ta thường nói động vật rất nhạy bén, có thể cảm nhận được thứ con người không phát hiện ra, ngươi nói xem, có phải Tam Tô quán xảy ra chuyện gì rồi không?”

Trần A Thông vỗ đùi, vội vàng nói: “Huynh đệ ta cũng ở trong quán tu hành với Cửu Hiền Nữ, không được, ta phải lên núi xem sao”

Câu nói này của hắn ta lập tức có tác dụng kêu gọi, các thôn dân đều lần lượt đi theo hắn ta tới ngọn núi không có tên cách đó không xa. Một đoàn người rầm rộ cất bước, chưa đến nửa canh giờ đã đi đến dưới chân núi. Nhưng lúc đối diện với ngọn núi chẳng hề đồ sộ đó, bước chân họ lại dừng lại, không ai chịu bước lên trước một bước.

Giữa núi và thôn làng như được vạch một đường vô hình. Phía thôn bên này là thế giới họ quen thuộc, còn bên kia, không biết tại sao, trông cứ như cách một lớp cát vậy, mơ mơ hồ hồ, cây cối và núi đá cây cối như biến thành những bóng ma, khiến người ta sợ hãi.

“A Thông, đi lên không?” Không biết ai trong đám người đã dẫn đầu hỏi một câu.

Trần A Thông như mới tỉnh mộng, lau mồ hôi lạnh trên trán: “Sao lại không lên, đã đến đây rồi mà”

“Tiếng sáo vẫn chưa ngừng”

Đúng như hắn ta nói, tiếng sáo hiện tại rất nhỏ, trầm đến mức gần như không thể nghe thấy, nó như một con rắn lạnh lùng đang ẩn nấp thật kỹ, tuỳ thời sẽ đột nhiên xông ra, thình lình cắn vào cổ ai đó.

“Vậy thì càng phải lên xem sao. Ngộ nhỡ thật sự đã có chuyện gì thì đến lúc đó chúng ta lại hối hận”

Dứt lời, hắn ta bèn dẫn đầu đi vào núi, Tôn Cầm lo cho Thành Chương nên cũng đi theo sát hắn ta, những người khác thấy hai người đi vào núi thì cũng đi theo.

Chưa đi được mấy bước, một âm thanh sột soạt đột nhiên phát ra từ bụi cỏ phía trước cách đó không xa, như có một nhóm người đang chậm rãi đi về phía họ.

Đám người đứng yên bất động, một lúc sau, Tôn Cầm gọi một tiếng: “Thành Chương, là mọi người à?”

Tiếng gọi truyền vào trong bụi cỏ mà không có bất cứ tiếng đáp lại nào. Tiếng sột soạt vẫn không ngừng lại, nhưng nghe kỹ lại thấy không giống tiếng bước chân lắm. Nó rất chậm, cứ như người đi đang lết một chân, khập khiễng bước đi.

Đầu Tôn Cầm đột nhiên “ầm” một tiếng, trừng mắt nhìn A Thông: “Hôm nay… là ngày gì?”

Cuối cùng Trần A Thông cũng ghép âm thanh này với một phần trong ký ức của mình lại với nhau, môi hắn mấp máy vài lần mới nói ra đáp án: “Ngày Canh Thân”

“Xào xạc”, thứ trong bụi cây cuối cùng cũng vượt qua được vòng vây và đi ra ngoài, chúng hơi cong, bàn chân dính đầy bùn đất và rễ cây, chỉ một đoạn đường không dài mà đi xiêu xiêu vẹo vẹo, chậm rãi bao vây đám người.

Tôn Cầm sợ hãi kêu lên, nàng ta trốn sau lưng A Thông. A Thông vô cùng sợ hãi nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Không sao, Tam Tô quán ở gần đây, chúng được Cửu Hiền Nữ gọi tới, một lát nữa… sẽ đi ngay”

Tiếng sáo từ xa bay tới gần như muốn chứng thực lời của hắn ta, càng ngày càng lớn, càng ngày càng cao. Không lâu sau, bóng dáng Cửu Hiền Nữ mặc đạo bào xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Mọi người thấy nàng ta xuất hiện thì nỗi căng thẳng trong lòng bỗng chốc tiêu tan, người nào người nấy cũng đứng yên, lặng lẽ chờ nàng ta gọi tam thi đi.

Cửu Hiền Nữ dời cây sáo từ trên môi xuống, đôi mắt trong trẻo nhìn chăm chú thôn dân một lúc, khóe mắt và đuôi lông mày kết ra nét cười lạnh lẽo hơn tuyết đọng: “Ta đang định vào thôn tìm các ngươi, không ngờ, các người lại tự tìm tới, đỡ tốn thời gian của ta”

Trong nhất thời, Tôn Cầm không hiểu ý của nàng ta: “Hiền Nữ, cô tìm bọn ta… làm gì?”

Nét cười nở rộ trên gương mặt Cửu Hiền Nữ, càng ngày càng sâu, như in hằn vào từng tấc da nàng ta: “Làm gì? Làm tế phẩm đó. Ồ, ta quên mất, hình như tam thi không thích người gỗ của ta lắm, chúng có hứng với vật sống hơn, cho nên, xin lỗi”

Vừa dứt lời, nàng ta lại đặt sáo bên môi, tiếng sáo nặng nề, bức bối lại vang lên, thỉnh thoảng lại có vài âm cao vút lên như đang thúc giục và cổ vũ tam thi nhanh chóng hành động.

Nghe thấy tiếng sáo này, những tam thi bao vây thôn dân lại bắt đầu rục rịch, vòng vây càng lúc càng thu nhỏ, chân với chân dính chặt vào nhau, ngay cả một khe hở cũng không chừa lại.

“Là ngươi, ngươi đã lừa bọn ta, ngươi đã lừa tất cả người dân trong thôn” Tôn Cầm không cam lòng, gào thét lần cuối như rách cả cổ họng.

Cửu Hiền Nữ nhìn chằm chằm cái bụng đang đập thình thịch của mình, nét cười càng ngày càng sâu: “Các ngươi đã nhìn thấy chưa, đúng là một bữa tiệc trần gian, đừng núp trong cơ thể của ta nữa, hãy mau tới hưởng thụ cùng đồng bọn của các ngươi đi. Sao, vẫn còn sợ à? Vẫn chưa quên chuyện đó à? Ta đã nói rất nhiều lần rồi, lúc đó là do ta còn trẻ, không biết gì nên đã phạm phải sai lầm, đã nhiều năm trôi qua, chẳng lẽ các ngươi vẫn chưa hiểu sao?”

“Vù…”

Một cái chân run rẩy bước ra khỏi bụng Cửu Hiền Nữ một cách dè dặt, ngón chân thử chạm mặt đất vài lần đến khi đứng vững mới kéo cái chân còn lại trong cơ thể ra.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)