“Đồ nhi… đồ nhi…” Thành Chương ấp úng một lúc nhưng vẫn không thốt nên lờiĐức Lượng dùng khuỷu tay huých hắn: “Tiểu tử, đệ dốc lòng tu hành như vậy, chẳng lẽ không phải để đắc đạo thành tiên à?”
“Sư… sư phụ, vốn dĩ con đến Tam Tô quán chỉ để rèn luyện sức khỏe, cũng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện tu tiên. Nhưng trong nhà vẫn còn phụ mẫu, con thật sự không nỡ xa họ. Cho nên đồ nhi tạm thời không tham gia thủ Canh Thân” Thành Chương không dám nhìn Cửu Hiền Nữ, sợ nàng ta nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt mình. Hắn cúi đầu, lặng lẽ chờ đợi, mồ hôi lạnh lại chảy dọc sống lưng.
“Con một lòng hiếu thuận, sư phụ rất cảm động, đêm thủ Canh Thân cũng cần một người chăm sóc mọi người kịp thời, vừa hay con có thể giúp đỡ sư phụ. Tối nay chúng cần thay đạo bào sạch sẽ. Thành Chương, phiền con chuẩn bị đạo bào cẩn thận rồi đem tới phòng ta” Cửu Hiền Nữ không nghi ngờ mà chỉ hờ hững dặn dò, rồi đứng dậy đi vào trong viện.
Thành Chương vừa mới thấy nhẹ nhõm thì nỗi lo lắng lại dâng lên: Thủ Canh Thân, đêm nay nhiều người cùng thủ Canh Thân như vậy. Rốt cuộc Cửu Hiền Nữ muốn làm gì? Sau khi tam thi của Nguyên Khánh ra ngoài thì không còn trở về nữa, hơn nữa còn giết người. Vậy đêm nay, chuyện gì sẽ xảy ra? Nhiều tam thi như vậy cùng ra ngoài, chẳng phải là địa ngục trần gian ư? Bây giờ ta có thể làm gì đây? Chạy? Báo quan? Đều không thể, bây giờ Cửu Hiền Nữ đang rất cảnh giác, nếu tùy tiện chạy trốn, e rằng kết cục sẽ giống Nguyên Khánh. Nhưng chẳng lẽ cứ trơ mắt đứng nhìn cục diện dần dần mất khống chế sao?
Hắn vô tri vô giác trở về phòng mình, rối rắm một lúc lâu nhưng vẫn không nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
Lúc sắp tới buổi trưa, Thành Chương mới ra khỏi phòng, Đức Lượng thấy hắn đi tới, vội vàng đem sọt đạo bào cho hắn: “Sư phụ bảo đệ phơi đạo bào của bọn ta. Đây là thứ đêm nay cần mặc, không được qua loa đâu đấy” Hắn ta nháy mắt với hắn rồi lại vào phòng tu hành. Thành Chương hoảng hốt ôm sọt đạo bào đi ra ngoài đạo quán, phơi chúng lên dây thừng, đập đập bên trên để bụi bặm và cỏ khô rơi xuống.
“Bịch” Một hòn đá ném trúng eo Đức Lượng, hắn đứng thẳng lưng, nhìn thấy một người đứng trong núi cách đó không xa. Người đó vẫy tay với hắn như đang gọi hắn tới đó.
Thành Chương hơi do dự, rồi lại nhìn vào trong quán một chút, thấy Cửu Hiền Nữ đang nhắm mắt tu hành với đệ tử, hoàn toàn không chú ý tới chỗ này bèn buông y phục trong tay xuống, rón ra rón rén chạy về phía người đó. Hắn đi theo người đó, hai người đi tới chỗ khe nước bên cạnh, nơi trong quán không thể nhìn thấy mới dừng lại.
Thành Chương thấy hắn ta mặc quan phục màu đen, trong lòng càng kiên định hơn nhiều. Đang định lên tiếng, người đó đã nói trước: “Tình hình khẩn cấp, ta nói ngắn gọn, ta là người của phủ Tân An. Sáng nay nhìn thấy ngươi khóc trong rừng nên biết có thể ngươi đã phát hiện ra gì đó. Lúc định gọi ngươi thì ngươi lại theo người khác trở về. Bây giờ ngươi bằng lòng theo ta tới đây đã chứng minh trong lòng ngươi có chuyện, hơn nữa chắc chắn còn là bí mật không thể nói cho những người trong đạo quán biết. Ngươi, có thể nói bí mật này với ta không?”
Thành Chương gật đầu lia lịa như nhìn thấy cứu tinh: “Đêm nay tam thi sẽ ra ngoài, sắp có đại nạn”
***
Hoàng hôn trên bầu trời dần dần trút bỏ ánh nắng chói rọi, trở nên đỏ rực như một vệt máu.
Tôn Cầm xách một giỏ mía đã được chặt thành từng khúc đi vào trong thôn, vừa đi về nhà mình vừa chào hỏi người trên đường.
“Tiểu Cầm, lại về thăm cha à, đúng là đứa con hiếu thảo, đứa con nhà ta được bằng nửa con thì tốt rồi, ta đã viết mấy bức thư nhưng nó chẳng về thăm ta lấy một cái”
“Thím Dương, đó là vì hắn phải vào kinh thành đi thi, tương lai sẽ thành đại sự, sao con có thể so được. Nào, cho thím một khúc mía này, vừa mới chặt đấy ạ, nhiều nước lắm”
“Đứa trẻ này thật là, lần nào gặp thím cũng đưa đồ. Đúng rồi, Tiểu Cầm, con cũng giục cha con tìm một cô vợ đi. Một là có người chăm sóc ông ấy, hai là con cũng đỡ phải chạy về nhà mẹ đẻ, nhà chồng lại than phiền”
“Không sao đâu, nhà con rất tốt, chưa bao giờ để ý việc con về nhà mẹ đẻ, huynh ấy còn nói, nếu ca ca con cứ cách vài ba ngày lại không về nhà thì sẽ đón cha con về, để huynh ấy làm con trai ông”
“Đúng là ở hiền gặp lành, con tốt như vậy nên xứng với một quan nhân như thế, ngưỡng mộ chết đi được”
Tôn Cầm cười rồi rẽ vào nhà mình, Tôn lão hán đang nhóm lửa, thấy nàng ta trở về bèn vội vàng kéo nàng ta, hỏi: “Cô phụ con thế nào rồi? Đã nghe ngóng rõ chưa?”
Tôn Cầm kéo ông ta ngồi xuống: “Cha, người đừng lo lắng, hôm nay con bảo người ta đi dò hỏi rồi. Mặc dù cô phụ bị thương hơi nghiêm trọng nhưng may nhờ Trình huyện lệnh chữa trị nên đã tỉnh lại rồi, còn ăn được thức ăn nữa. Ngày mai con sẽ tới thành Tân An một chuyến để hỏi rõ hơn. Cha ấy à, đừng lo lắng nữa, chưa biết chừng nhờ kiếp nạn lần này mà cô cô và cô phụ có thể tâm ý tương thông, biến chuyện xấu thành chuyện tốt”
Tôn lão hán thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ta yên tâm rồi, hôm nay mí mắt ta cứ giật liên tục, cứ có cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó. Con đã nói vậy thì tối nay ta có thể yên tâm ngủ rồi”
Tôn Cầm kéo bàn tay toàn vết chai của cha: “Cha, người nhìn xem, nhà nhà đều hoà thuận như thế này thật tốt. Trước đây con không nhận ra, cứ luôn tức giận mấy chuyện vặt vãnh với ca ca. Bây giờ con đã nghĩ thông rồi, chỉ cần được sống bình an với người nhà đến hết đời là đã tốt lắm rồi”
Tôn lão hán ngước nhìn ngọn núi nhỏ cách đó không xa, Tam Tô quán trên đỉnh núi dần dần khuất bóng dưới ánh chiều tà: “Sức khỏe của Thành Chương cũng dần tốt lên, mong mọi thứ khổ tận cam lai, đừng xảy ra chuyện gì nữa”
“Cha cứ yên tâm đi, con đã đi xem bói toán rồi. Sang năm mới, nhà chúng ta sẽ may mắn hơn, không có chuyện xấu gì nữa” Dứt lời, nàng ta bèn vào trong nhà lấy áo bông cho Tôn lão hán: “Cha, bông trong áo khoác này của cha mỏng quá, để con thêm một lớp nữa, mặc vào sẽ không lạnh”
Nàng ta cẩn thận cầm kéo tháo chỉ ra, thò tay vào trong hai lớp vải: “Cũng tại con sơ suất, bông đã dồn lại thành đống rồi, đáng lẽ phải thay bông mới từ lâu …” Nàng ta hơi khựng lại: “Đây là gì? Cha, trong này sao lại có một lá bùa?”
Trong tay Tôn Cầm là một lá bùa đạo sĩ có dấu đỏ, nền trắng, hoa văn trông như một cái đầu hổ, mắt trợn trừng, râu dựng lên, rất uy phong.
Tôn lão hán cầm lấy lá bùa đó: “Ta… ta cũng không biết chuyện này là sao? Ai lại đặt lá bùa này trong y phục của ta chứ? Đặt lá bùa này vào trong có tác dụng gì đây?”
Lòng Tôn Cầm như căng lên, nỗi hoảng hốt không thể giải thích được dâng lên, nàng ta cầm lấy lá bùa đó rồi vò nát.