Tân An Quỷ Sự

Chương 196: Đồng sinh cộng tử

Chương Trước Chương Tiếp

Chu Anh Lạc chạy chân trần trên đống đá lộn xộn, đá đâm xuyên qua lòng bàn chân của cô bé, máu tươi phun ra ngoài, làm mặt đường sau lưng trải thành một vệt dài màu đỏ. Mặc dù chân đau như kim châm muối xát, cô bé vẫn không dám dừng bước, bên tai thỉnh thoảng vẫn văng vẳng một vài tiếng chó con sủa vừa non nớt vừa trong trẻo như là đang làm nũng, thế nhưng cô bé lại nghe như tiếng sấm rền, sét đánh buốt cả đầuCó thứ gì đó di chuyển trong khe đá phía trước, một con chó nhỏ đầu trắng tai vàng đột nhiên xuất hiện, cặp mắt nhỏ như đậu đen của nó nhìn chằm chằm Chu Anh Lạc, miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười đáng lẽ phải xuất hiện trên mặt người, nó nói: “Lại gặp nhau rồi, lần này ngươi không trốn được nữa đâu”

Anh Lạc thét lên, quay đầu chạy đi. Nhưng cô bé chạy đến đâu, con chó sứ theo đến đấy, từng con xuất hiện từ những hướng khác nhau trong khe đá, dùng giọng của loài người để hét lên với cô bé: “Anh Lạc, ngươi không trốn được đâu, xem này, trên cõi đời này không phải chỉ có một “ta”, ngươi đã bị ta theo dõi thì dù có mọc thêm cánh cũng không trốn được đâu”

Anh Lạc bật khóc, bây giờ cô bé đã không còn đường để trốn nữa rồi, trong mỗi một khe đá đều có một con chó sứ nhỏ chui ra, ánh mắt của tất cả chúng nó đều vờn quanh người cô bé, nở nụ cười đầy xấu xa.

“A!” Chu Anh Lạc hét lên một tiếng, ngồi bật dậy trên giường, nhìn quanh quất một hồi lâu như người mù rồi mới thích ứng được với khung cảnh tối đen xung quanh. Cô bé phát hiện mình đang ngồi trên giường ở nhà, ánh trăng chiếu xuống cạnh giường, chiếu sáng bóng hình đang nằm ở mép giường.

“Cha” Cô bé duỗi tay về phía phụ thân, duỗi được một nửa lại rụt về. Chu Kiền trông như đã già thêm vài tuổi, thái dương cũng đã điểm bạc, ông cau mày như đang quyết đấu với tâm ma trong giấc mộng, nhưng dù vậy, cô bé cũng không muốn quấy rầy ông, muốn để ông ngủ thêm một lát nữa.

Anh Lạc cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, cổ họng như bị thiêu đốt. Cô bé sờ đầu, phát hiện trên đó được quấn lớp vải trắng rất dày, lúc này mới nhớ ra những chuyện đã xảy ra với mình mấy ngày trước.

“Thảo nào lúc nãy lại mơ thấy chuyện kỳ lạ như thế, thì ra ta thật sự đã gặp quái vật mà con chó sứ kia biến thành” Cô bé lẩm bẩm, đứng dậy xuống giường. Nằm trên giường suốt mấy ngày khiến cô bé cảm thấy bụng trống rỗng, bàng quang căng cứng, cần phải đi nhà xí gấp.

Nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa, Anh Lạc hơi do dự, muốn gọi cha dậy đi cùng mình, nhưng tiếng ngáy của Chu Kiền vang lên bên tai, có lẽ cha đã ngủ say rồi. Cô bé cảm thấy không nỡ, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không chiến thắng nổi cơn buồn tiểu, bèn rón rén đi ra ngoài cửa. Đi được vài bước, Anh Lạc thầm cảm thấy buồn cười, rõ ràng đang ở trong chính nhà mình, tại sao lại cứ kiễng chân rón rén bước đi như ăn trộm vậy. Nghĩ vậy, cô bé bèn đứng thẳng dậy, sải bước chạy về phía nhà xí.

Vài chiếc lá khô bị gió lạnh thổi bay, quay vài vòng rồi đập vào bên chân, làm cô bé càng hoảng sợ, cô bé giẫm lá khô vài cái, dường như tiếng vỡ nát của lá cây đã mang thêm cho cô bé chút dũng khí: “Đừng có dọa ta, ta chính là Chu Anh Lạc, mấy đứa trẻ con trong ngõ nhỏ này, không một đứa nào có thể đánh thắng ta”

“Đúng là một con nhóc cứng đầu, thảo nào lại bị nó để mắt đến” Một giọng nói the thé có chút tương tự với giọng trong cơn ác mộng của cô bé, nhưng vẫn có chút khác biệt bất thình lình vọng tới từ trên tường viện.

Anh Lạc ngẩng đầu, đầu tiên thấy được một đôi chân, lại nhìn lên trên, áo choàng thêu hoa dần dần hiện ra trong bóng đêm, làm mắt của cô bé đau nhói.

Hắn ta… quay lại rồi ư?

“Xem này, trên cõi đời này không phải chỉ có một “ta”, ngươi đã bị ta theo dõi thì dù có mọc thêm cánh cũng không trốn được đâu”

Những lời nói trong mơ đột nhiên vang lên, từng chút một đánh vào dây thần kinh của Anh Lạc, cô bé bắt đầu chóng mặt, chân mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.

Cơ thể bị một đôi tay ôm lấy, mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi khiến cô bé lại cảm thấy buồn nôn: “Tiểu muội muội, không được đâu, muội mà bị ngã là ta sẽ đau lòng đấy. Còn nữa, tuyệt đối đừng hét, nếu cha ngươi mà tỉnh thì chẳng qua cũng chỉ là bỏ mạng không công mà thôi, không giúp được ngươi đâu”

Anh Lạc cố kìm nén không khóc thành tiếng, những giọt nước mắt tủi thân và bất lực chảy xuống theo khóe mắt, cô bé sợ tiếng khóc của mình sẽ làm Chu Kiền giật mình tỉnh giấc, sợ ông sẽ bị giết hại như người đàn ông này nói.

“Thế này mới ngoan, ta thích sự cứng đầu của ngươi, nhưng không thích người khác õng ẹo trước mặt ta, ngươi hợp tác một chút thì cả hai chúng ta đều sẽ được sung sướng”

Trong mắt hắn ta ánh lên vẻ dâm đãng, chỉ trong chốc lát, ngón tay đã cởi cạp váy của Anh Lạc ra.

Một vầng sáng nhạt màu chợt thoáng qua nơi cửa viện, Bành Kiều đột nhiên dừng lại, cứng đờ xoay cổ lại, nhìn bóng đen đang đứng cạnh cửa kia.

“Nam có nữ có, già có trẻ có, nhưng ngươi lại một mực không chọn, không hổ là dâm thần quản nửa thân dưới. Bành Kiều, cơ thể chủ mà ngươi kí sinh đã chết nên ngươi càng không thèm kiêng nể gì đúng không?”

Bành Kiều buông Anh Lạc ra, cảnh giác nhìn về phía trước: “Ngươi là ai?”

“Tới địa phủ hỏi hai huynh đệ của ngươi đi” Ánh sáng bạc lóe lên, đánh thẳng vào sân, cơ thể của Bành Kiều giật vài cái, bỗng nhiên tan ra như bị phơi dưới nắng, biến thành một bãi dầu đen, Yến Nương đi lên phía trước nhìn hắn ta một cái: “Có điều, e là chúng nó còn chết trong mơ hồ hơn cả ngươi đấy. “

“Tỷ tỷ, tỷ là… thần tiên ư?” Chu Anh Lạc run rẩy đứng lên, ngưỡng mộ nhìn hình bóng bị đêm đen che khuất kia.

“Làm thần tiên có gì hay chứ, ta không thèm”

Yến Nương nói những lời này với âm lượng rất nhỏ, Chu Anh Lạc cũng chỉ nghe được đứt quãng, nhưng ở Tam Tô quán cách thành Tân An đến mười mấy dặm, lại có một người nghe thấy toàn bộ lời nói của nàng. Năm ngón tay của nàng ta siết lại, chiếc vòng răng nanh giữa những ngón tay run lên mấy cái, hàm răng nghiến kèn kẹt, lạnh lùng nở một nụ cười.

***

Thành Chương thấy bốn phía vắng vẻ không chút tiếng động, hình như người trong quán cũng đã ngủ say mới mở cửa phòng, rón rén đi ra ngoài sân. Hắn đứng trước tảng đá lớn mà mình đã đánh cược với Đức Lượng, vung phất trần lên, miệng niệm một chuỗi phù chú, tảng đá lớn khẽ dịch chuyển vài lần, rồi lại vững vàng đáp xuống, hình dạng không hề thay đổi, chẳng hề biến mất một chút nào.

Thành Chương hơi ủ rũ: “Ta đã tập luyện nhiều ngày, tại sao vẫn không luyện được thuật che mắt. Rõ ràng lần đầu tiên niệm chú đã có thể làm chiếc bút đó biến mất hơn phân nửa, nhưng tại sao bây giờ lại không hiệu quả chút nào. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị Đức Lượng cười nhạo cả đời mất”

Trong lòng chất chứa nhiều tâm sự, hắn nghĩ, dù sao cũng không ngủ được, thế là bèn đi thẳng vào trong rừng. Dọc theo đường đi, phàm là hoa cỏ hay chim thú cũng chẳng thoát được phù chú của hắn. Nhưng đi mãi mà vẫn không có thứ gì bị hắn làm biến mất, thậm chí còn khoe khoang sức sống dồi dào mạnh mẽ của mình trong rừng.

Thành Chương không cam lòng ngồi lên một ụ đất, lại lặp đi lặp lại câu phù chú mấy lần, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ: “Thuật che mắt, thuật che mắt, nếu như ta đọc ngược nó thì có phải chính là thuật hiện hình không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)