Tân An Quỷ Sự

Chương 195: Bành chất

Chương Trước Chương Tiếp

Xe ngựa chạy rất nhanh, Lâm lão gia chạy được tới ngoài viện thì phải dừng lại thở hồng hộc, há có thể theo kịp nó, cũng may A Tuấn nhanh trí, vội vã dắt một con ngựa trong chuồng ra, đưa dây cương cho ông ta: “Lão gia, nhanh lên, nếu không đuổi theo ngay thì không kịp đâu”Lâm lão gia leo lên ngựa, vung roi một cái, vội vã chạy về phía trước, dường như hai mươi mấy năm trước cũng đã có một khung cảnh giống hệt thế này diễn ra. Khi đó, Tôn Tuệ còn là một cô nương xinh đẹp như hoa như ngọc. Để giành được sự chú ý của người thương, ông ta cũng từng thúc ngựa chạy ngang kiệu của bà. Bây giờ, tuy đã qua lâu rồi, hai người cũng đã tăng thêm ba bốn chục cân, nhưng cứ như vậy nhìn bà ta rời đi, trong lòng của ông ta lại cảm thấy đau xót và không nỡ. Đầu ông ta trống rỗng, chỉ có thể nhìn theo chiếc xe ngựa đang xa dần, hoàn toàn ném văng chuyện của Xu Nhi ra sau đầu.

“Phu nhân, phu nhân ơi, bà đừng giận ta nữa, ta sai rồi, ta nhất thời hồ đồ, lại dám quên hết ân tình mà phu nhân dành cho ta, bà đừng giận nữa mà, mau mau về nhà với ta đi”

Xe ngựa không có ý dừng lại, tiếp tục chạy vụt trên đường phố vắng vẻ. Lâm lão gia lại vụt roi vào mông ngựa, con ngựa hí dài một tiếng rồi chạy nhanh tới, sánh bước với xe ngựa. Lâm lão gia nhìn bóng dáng ngồi yên bất động trong xe: “Phu nhân, bà không vì ta thì cũng phải nghĩ cho Thành Chương chứ, thằng bé hay suy nghĩ nhiều, luôn sợ chúng ta không hòa thuận, bây giờ sức khoẻ của nó mới vừa chuyển biến tốt, bà làm thế này sợ là bệnh của nó lại tái phát mất”

Bóng người trong xe khẽ chuyển động, Lâm lão gia biết mình đã chạm trúng nỗi lòng của bà thì rất vui vẻ, đang định sai phu xe dừng lại, con ngựa dưới thân và xe ngựa đột ngột phanh lại, vó ngựa giơ lên thật cao, lúc đáp xuống khiến cơ thể của Lâm lão gia văng ra ngoài, cơ thể bay thành một đường vòng cung, rơi xuống ngay phía trước xe ngựa, cũng may mông đáp đất trước, ông ta chỉ cảm thấy một cơn đau lan ra từ bắp đùi, xương khớp tứ chi lại không có vấn đề gì nhiều. Ông ta còn chưa kịp đứng lên, Lâm phu nhân đã lao từ trên xe ngựa xuống, níu lấy ông ta ân cần hỏi han một hồi, vẻ lo âu hiện rõ ràng giữa cặp lông mày nhíu chặt.

Lâm lão gia cảm thấy ấm áp trong lòng, nắm lấy tay bà ta, cợt nhả hỏi một câu: “Phu nhân, bà hết giận chưa?”

Lâm phu nhân liếc xéo ông ta, quay đầu mắng phu xe: “Có chuyện gì đấy, việc gì phải vội vã như vậy, làm người ta ngã bị thương thì sao hả”

Phu xe trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm về phía trước. Đột nhiên, ông ta gào lên, nhảy xuống xe ngựa rồi chạy một mạch theo hướng ngược lại của con phố, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối đường.

Con ngựa căng thẳng đạp chân, lỗ mũi phun khí trắng phì phì. Lâm lão gia và Lâm phu nhân liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía trước, lập tức cảm thấy kinh hoàng, tay của hai người không tự chủ được mà nắm chặt lấy nhau, miệng khẽ há, không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình thực sự tồn tại.

Một đôi chân chậm rãi bước đến, có bóng đêm đen ngòm làm nền khiến cho hắn ta trắng bệch lạ thường như không có chút sức sống nào. Hắn ta đi như lết, chỗ đầu gối hơi gập, chân trước kéo chân sau, lê từng bước về phía họ.

Hắn ta đi tới trước mặt vợ chồng nhà họ Lâm đã sợ tới mức toàn thân cứng đờ, chậm rãi hiện nguyên hình từ trong làn sương mù. Đó là một kẻ có hình thể to lớn mập mạp, không, nói như vậy cũng không đúng, bởi vì trong mắt người khác thì Lâm lão gia và Lâm phu nhân đã là mập rồi, nhưng mà hắn ta còn béo gấp đôi hai người cộng lại. Mỡ trên bụng hắn ta phệ ra trên lưng quần, lủng lẳng trên hông, thịt trên mặt cũng rũ xuống bả vai như mọc ra hai cái tai lợn.

Hắn ta chớp đôi mắt ti hí bị thịt ép thành một đường thẳng vài cái, mũi hít sâu mấy hơi giữa không trung, nhếch miệng cười: “Thơm thật, trong xe ngựa này có món ngon nào vậy, để Bành Chất ta nếm thử một miếng xem nào”

Dứt lời, hắn ta đi thẳng về phía trước, Lâm lão gia không hiểu Bành Chất đang nói gì, cho là hắn ta muốn làm hại mình và phu nhân bèn bò dậy, chắn trước mặt Lâm phu nhân, hai tay dang rộng: “Ngươi không được qua đây, đừng làm phu nhân của ta sợ”

Bành Chất nhìn chằm chằm ông ta trong chốc lát, bất ngờ đánh một chưởng vào ngực của Lâm lão gia, bàn tay của hắn ta to bằng nửa cái chậu rửa mặt, vung một cái là Lâm lão gia đã văng ra ngoài. Cơ thể nặng nề của Lâm lão gia đập vào cột cửa của một cửa hàng gần đó, lập tức ngất lịm.

Lâm phu nhân hét lên một tiếng, nắm cổ áo của Bành Chất rồi leo lên trên người hắn ta, hai tay ra sức cào vào gương mặt nhung nhúc thịt kia, nhưng Bành Chất nào dễ đối phó như Lâm lão gia, hắn ta dùng một tay túm Lâm phu nhân rồi nâng qua đỉnh đầu, nắm lấy y phục của bà ta quay mấy vòng rồi buông ra, vứt bà ta lên nóc nhà.

Lâm phu nhân cảm thấy mình bị ném lên rất cao, cao sắp đến mức như sắp chạm tới mặt trăng thì cơ thể đột nhiên chùng lại, rơi mạnh xuống phía dưới. Tuy vậy, bà ta lại không cảm nhận được sự sắc nhọn của mái nhà, mà lại rơi vào một lồng ngực tỏa ra mùi thơm dịu, vóc dáng của người đó mảnh mai, nhưng lại có thể ôm lấy bà ta dễ như trở bàn tay rồi cứ thế đáp xuống mặt đất.

“Thường ngày phu nhân ăn uống thịnh soạn quá rồi đấy, cũng nên giảm cân đi thôi” Yến Nương buông Lâm phu nhân ra, nhanh nhẹn vòng lên đứng phía trước bà ta, nhìn về phía tên mập to như một bức tường chắn ngang đường kia: “Bành Chất, Bành Cư đã bị giết rồi, nếu ngươi quỳ xuống gọi ta một tiếng bà cô thì có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng đấy”

Bành Chất ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện mình không còn đường để trốn nữa, bỗng nhiên nhụt chí, đến cả cái bụng cũng như nhỏ lại một chút, hắn ta khuỵu hai chân xuống, từ từ quỳ gối, lạy Yến Nương vài cái: “Bà cô…” Sau đó dồn sức hít một hơi dài và gọi lớn hơn: “Bà cô”

Yến Nương cười hì hì, đi tới bên cạnh Bành Chất, năm ngón tay thon dài xoa đỉnh đầu trơn bóng của hắn ta: “Ngoan”

Vừa dứt lời, giữa ngón trỏ và ngón giữa đột nhiên xuất hiện một cây ngân châm, nàng không chút do dự cắm cái châm vào đỉnh đầu của Bành Chất, sau đó tránh ra xa, lạnh lùng nhìn kẻ to bằng bức tường kia dần dần thu nhỏ lại như bị xì hơi, cuối cùng hóa thành một vũng dầu đen trên mặt đất.

“Gọi bà cô cũng vô dụng, đây vốn không phải là nơi mà ngươi nên tới” Giọng nói của nàng còn lạnh lùng hơn cả ánh mắt, tựa như băng cứng vạn năm không thay đổi.

Nhóm Trình Mục Du chạy tới từ đằng xa, hắn nhìn vũng dầu đen trên mặt đất, hàng lông mày rậm nhíu lại: “ Yến cô nương, ban nãy mới nói được nửa câu mà cô đã đi ra ngoài, chẳng lẽ tam thi lại gây án ư?”

Yến Nương khẽ gật đầu với hắn, ngón tay chỉ sang bên cạnh: “Đại nhân, ngài kiểm tra cho Lâm lão gia đi, ông ta bị tam thi đánh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, có ngài ở đây, ông ta vẫn có thể được cứu” Nói xong, nàng lập tức chạy về cuối con phố.

Trình Mục Du đứng đằng sau hét lên: “Cô định đi đâu vậy?”

“Bành Cư, Bành Chất đã chết, chỉ có Bành Kiều còn chưa xuất hiện, chắc chắn hắn ta cũng đã tới thành Tân An và đang tìm con mồi của mình, ta mà không đến nhanh thì sợ là sẽ không kịp”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)