“Hôm đó đã có chuyện gì?”“Ông cụ nói ngày đó, lò lửa quanh năm không bao giờ tắt của cung Trường Nhạc cuối cùng cũng tắt. Lúc ông thức giấc vào sáng sớm đã không thấy khói đen đâu nữa, còn nói với bà cụ có lẽ tiên đan đã được luyện xong rồi, nên những lò luyện đan đó mới bị tắt. Bà cụ cười, nói cũng có thể là đạo cô đó không luyện được tiên đan nên đã tắt luôn lò, cởi áo đạo sĩ, rửa tay gác kiếm, không làm nữa. Hai người thậm chí còn vì chuyện này mà đánh cược với nhau, bảo hôm nay sẽ canh chừng ở đây, xem xem những đạo sĩ đó có xuống núi hay không. Nếu như vẫn còn người, thì chứng tỏ không luyện được đan, còn nếu như không có ai xuống núi thì có nghĩa là họ phước đức ba đời, coi như là đã từng được làm hàng xóm với thần tiên. Kết quả thì các đại nhân cũng biết rồi đó, những người trong cung Trường Nhạc không phải thành tiên mà là đã chết hết, chẳng còn ai sống sót. À, không đúng, nếu quán chủ chưa chết thì chắc chắn nàng ta đã chạy thoát rồi, nếu không thì những thi thể trong mộ đó được chôn bởi kẻ nào chứ? Nhưng tại sao quán chủ không chết mà các đạo sĩ dưới trướng nàng ta lại chết hết nhỉ?”
Không có ai lên tiếng, cả căn phòng lập tức chìm vào sự yên lặng, im ắng đến mức tiếng gió thổi ngoài cửa cũng bất chợt ồn ào một cách kỳ lạ.
“Thử độc” Một giọng nói trong trẻo chợt phá vỡ sự tĩnh mịch như chết đó, Yến Nương thản nhiên liếc qua những ánh mắt đang nhìn về phía mình, đứng lên nói: “Mục đích của nàng ta vẫn không thay đổi, ở cung Trường Nhạc là như thế, ở Tam Tô quán cũng là như vậy, chính là muốn dồn ép tham thi thần trong cơ thể mình ra ngoài và chém giết toàn bộ”
“Nàng ta muốn phi thăng thành tiên thông qua việc chém giết tam thi giống như Triệu Nguyên Hòa sao?” Trình Mục Du nhớ tới lời nàng vừa nói lúc nãy.
Yến Nương gật đầu: “Có rất nhiều đạo thư ghi chép cách dồn ép tam thi ra ngoài, ngoại trừ kiêng ngũ cốc, uống đan dược, xua đuổi ngũ độc ra thì còn có thủ Canh Thân. Để ép tam thi trong cơ thể ra ngoài, đương nhiên Cửu Hiền Nữ phải thử từng cách một. Nàng ta biết trong đan dược luôn có độc, không thể nói uống là uống được, nên bèn dùng việc thành tiên để làm mồi, nhử đồ đệ thử độc cho mình, từ đó phân rõ loại đan dược nào ăn được, loại nào không ăn được. Nhưng cuối cùng, tiên đan không được luyện thành, ngược lại còn hại chết các đồ đệ của mình. Nàng ta sợ chuyện bị bại lộ, bèn lừa mọi người chôn thi thể xuống mồ. Nhưng trời xanh có mắt, một cơn lũ đã bất ngờ phá huỷ số mồ đó và vạch trần tội ác của nàng ta”
Trình Mục Du cũng đứng lên: “Vậy những việc mà nàng ta đang làm ở Tam Tô quán cũng là để ép tam thi trong cơ thể mình ra sao?”
“Nàng ta đã dùng hết mọi cách mà vẫn không ép được tam thi ra khỏi cơ thể, vậy là đành phải lợi dụng tam thi trong cơ thể người khác dựng thành một vở kịch để dụ dỗ tam thi thần trong cơ thể mình và gọi chúng ra thế giới rộng lớn ngoài kia. Chắc chắn nàng ta đã dùng pháp thuật nào đó khiến tam thi không thể trở về với kí chủ để vở kịch của mình diễn ra thật chân thực, vì thế nên gần đây việc tam thi tấn công con người mới xảy ra nhiều như thế”
“Nhưng nàng ta nói là mình đã dùng tế phẩm để làm thoả mãn dục vọng của tam thi thần mà”
“Có lẽ lúc đầu, tế phẩm có thể thỏa mãn dục vọng của tam thi, nhưng sau đó Cửu Hiền Nữ lại phát hiện chúng nó hứng thú với những thứ có thật hơn. Để được phi thăng, nàng ta chẳng những không quản thúc tam thi mà ngược lại còn dung túng cho hành vi của chúng” Yến Nương nhẹ nhàng cười: “Phẩm chất như vậy mà còn mơ tưởng hão huyền muốn được lên tiên giới, đúng là viển vông”
Bàn tay đang đặt dưới bàn của Tưởng Tích Tích siết chặt lại: “Uổng công ta lần trước bị nàng ta lừa, còn tưởng nàng ta là một đạo cô lương thiện thuần khiết, nào ngờ lại là một kẻ độc ác tham vọng như vậy. Nhưng mà Yến cô nương, tại sao nàng ta vẫn giữ được vẻ ngoài của một đứa trẻ như vậy, còn nữa, tại sao tam thi trong cơ thể nàng ta lại ngoan cố, sống chết cũng không chịu ra ngoài?”
***
A Tuấn lo lắng nhìn hai người đang ngồi trước bàn ăn, từ từ bước về phía trước: “Lão gia, phu nhân, cơm nước nguội hết cả rồi, ít nhiều gì hai người cũng ăn vài miếng đi mà!”
Lời nói của hắn tựa như một cục đá chìm xuống đại dương rộng lớn, thoáng chốc đã biến mất không còn tăm hơi, hắn chỉ đành thở dài, chậm rãi lui ra ngoài.
Hai cơ thể nặng nề cứ thế ngồi đối diện nhau khoảng một khắc, cuối cùng, Lâm phu nhân không thể kìm được nữa, bèn lên tiếng trước: “Lâm Hiếu Chi, quan phủ đã nói cái chết của Xu Nhi không phải do ta gây ra, ngày nào ông cũng mặt nặng mày nhẹ với ta là sao hả. Ta không so đo gì với ông là tốt lắm rồi, còn đón cả con nàng ta qua, ta tự thấy mình đã tận tình tận nghĩa hết mức rồi. Nhưng ông thì sao, ngày nào cũng lầm lì, hai mắt sưng vù như bị ngâm nước, cứ thấy ta là lại tỏ vẻ khó chịu. Nếu ông muốn khóc tang thì cứ bày một linh đường trong nhà đi, ta sẽ không ngăn, chỉ cần ông không sợ bị người ngoài chê cười thì cứ bày đi, gọi luôn cả bằng hữu thân thích tới phúng viếng cũng được, kể cả ông muốn để tang nàng ta ba năm thì ta cũng…”
“Choang” Lâm lão gia ném bát đũa ném xuống đất, mảnh vỡ văng khắp nơi, thậm chí còn có một mảnh rạch phải gương mặt mập mạp trắng nõn của ông ta: “Ta và bà đã là phu thê biết bao năm, chẳng lẽ ta còn không biết thủ đoạn của bà sao? Chỉ cần Tôn Tuệ bà muốn là sẽ có thể sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, ngay trước mặt ta mà bà còn có thể đánh vỡ đầu Xu Nhi thì chẳng lẽ còn không biết tìm người mưu hại nàng ấy sau lưng ta sao? Người của quan phủ bị bà che mắt nhưng ta thì không, ta hận bà tới tận xương tuỷ, muốn bảo ta làm như chuyện này chưa từng xảy ra sao, đừng có hòng!”
Nghe ông ta nói như vậy, lòng Lâm phu nhân như chùng xuống: “Lâm Hiếu Chi à Lâm Hiếu Chi, chính ông cũng tự nói đã làm phu thê với ta biết bao năm, thế mà bây giờ lại nói những lời khiến ta tổn thương thế này. Năm đó ông nghèo khổ trắng tay mà ta vẫn không chê bai, ngày ngày thức khuya dậy sớm buôn bán với ông. Lâm gia đi được tới ngày hôm nay, một nửa là nhờ công lao của ta đấy! Sau Thành Chương ra đời, từ nhỏ thằng bé đã rất yếu, ta cũng không quan tâm chuyện làm ăn nữa mà chỉ để tâm chăm sóc thằng bé, nuôi dưỡng nó thành người. Ta tự nhận từ trước tới nay, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với ông, thế mà ông lại muốn chia cách với ta chỉ vì một con hồ ly tinh sao?” Bà ta cười gằn vài tiếng: “Cũng được, nếu ông đã nghĩ ta phái người giết Xu Nhi thì chúng ta cứ đường ai nấy đi luôn đi. Từ nay về sau, ông đi đường ông, muốn nạp thê nạp thiếp mấy người cũng là việc của ông, ta chỉ cần ở với Thành Chương của ta thôi là đủ mãn nguyện rồi”
Nói xong, bà ta bèn gọi A Tuấn vẫn luôn đứng ngoài cửa vào: “Gói toàn bộ các món ăn chay này lại đi, ta muốn tới Tam Tô quán gặp Thành Chương, nhân tiện nói chuyện của ta và Lâm Hiếu Chi với thằng bé. Nó lớn rồi, cũng phải học cách đối mặt với thực tế đi thôi”
A Tuấn luống cuống đáp: “Phu nhân… Phu nhân đừng nói vậy”
Lâm phu nhân nhìn thoáng qua hắn: “Sau này đừng gọi ta là phu nhân nữa, từ giờ trở đi ta không còn là Lâm phu nhân nữa”
Nói xong, bà ta bèn đi thẳng tới phòng ngủ, dặn dò nha hoàn sắp xếp hành lý, chuẩn bị đêm nay sẽ tới Tam Tô quán.
A Tuấn kéo tay áo của Lâm lão gia: “Lão gia, ngài mau khuyên nhủ phu nhân đi, phu nhân chưa bao giờ quả quyết như vậy, ta sợ bà ấy sẽ một đi không trở lại mất”
“Bà ta muốn đi thì cứ để bà ta đi, cản làm gì” Lâm lão gia ngoài miệng vẫn không muốn thoả hiệp, nhưng khi nhìn thấy Lâm phu nhân đi ra khỏi phủ và lên xe ngựa, ông ta mới bắt đầu cảm thấy lo âu, cơ thể mập mạp động đậy vài cái trên ghế, rồi đột nhiên bật phắt dậy, chạy nhanh ra ngoài cửa và đuổi theo xe ngựa ở đằng xa kia.