Cửu Hiền Nữ đứng trên một tảng đá lớn nhô ra bên khe núi, cầm cây sáo thổi một lúc lâu, nhưng từ đầu đến cuối, nàng ta vẫn không hề nhìn thấy Bành Cư. Nàng ta buông cây sáo xuống, sắc mặt u ám: “Không đúng, nếu là bình thường thì nó đã về từ lâu rồi, chắc chắn là do nó không thể về được” Nàng ta dõi mắt ra thành Tân An leo lét ánh đèn phía xa, vẻ u ám trên mặt dần biến thành nụ cười hung ác nham hiểm: “Xem ra có một vị cao nhân đang ở trong thành này, đúng là ta khinh suất rồi” Năm ngón tay đang nắm cây sáo siết chặt, nàng ta thấp giọng nói: “Trình Mục Du hiện đã bắt đầu nghi ngờ ta, xem ra không thể tránh việc này được nữa rồi, vậy thì chi bằng cứ đấu một trận với họ luôn đi, chỉ cần kéo dài tới ngày Canh Thân thì dù có mọc cánh, họ cũng không thể tìm được ta”Nàng ta quay đầu lại, nhìn Bành Chất và Bành Kiều sau lưng mình: “Ở trên núi ngột ngạt lắm đúng không? Đi đi, nơi phồn hoa kia có rất nhiều thứ mà các ngươi thích, chơi thoả thích, ăn no rồi hãy về”
Hai đôi chân nhận lệnh, dần khuất vào bóng tối, chỉ còn lại mình Cửu Hiền Nữ đứng cạnh suối, ánh mắt như làn sương giá lạnh dõi về thành Tân An nơi phương xa.
***
“Có phát hiện gì bên phía Quỳ Châu không?” Lưu Tự Đường vừa đi vào thư phòng đã cao giọng hỏi nha dịch mà Trịnh Vinh Hoa phái tới.
Tưởng Tích Tích nhìn thấy Yến Nương ngồi ở một phía bèn mừng rỡ nói: “Yến cô nương, cô cũng tới rồi à”
Yến Nương cười với nàng ta rồi lại nhìn về phía nha dịch, Tưởng Tích Tích bèn đi tới ngồi cạnh nàng, tập trung nghe nha dịch báo cáo lại tình hình ở Quỳ Châu.
“Chuyện là thế này, một tháng nay chúng ta đã điều tra xung quanh cung Trường Nhạc theo chỉ thị của Lưu đại nhân, nỗ lực tìm kiếm những người biết chuyện. Quả nhiên trời không phụ lòng người, sau khi đã tìm suốt gần hai mươi ngày, chúng ta đã tìm được một cặp vợ chồng già. Họ trồng một khu rừng ăn quả nhỏ ở hạ lưu sông, bình thường sống trong căn nhà tranh cạnh khu rừng. Vì đang mùa đông, cây không ra trái nên họ cũng không ở đó mà tới ở nhà con trai để trú đông. Mấy ngày trước, họ quay lại căn nhà tranh để lấy mấy bộ quần áo thì đúng lúc gặp chúng ta”
“Hai người họ đã từng gặp người ở cung Trường Nhạc à?” Lưu Tự Đường vội hỏi.
Nha dịch thở hổn hển, nói: “Bẩm đại nhân, đôi vợ chồng già đó nói sau khi lão chủ của cung Trường Nhạc qua đời, nơi đó đã bị bỏ hoang. Mãi cho đến bảy năm trước, đột nhiên có một vị đạo trưởng tới đó, nhưng hành tung của người nọ rất bí ẩn, rất ít đi ra ngoài, nên họ vẫn chưa biết mặt mũi hắn như thế nào. Về sau, đạo quán ngày càng có nhiều tiểu đạo sĩ, mà phần lớn đều là nhân sĩ nơi khác nên họ cũng không biết, chỉ biết là hàng ngày, sau khi tiếng chuông buổi sáng vang lên, khói bếp từ trong đạo quán sẽ bay ra, các đạo sĩ cũng bắt đầu chăm chỉ tự tu luyện. Trong một thời gian dài, thỉnh thoảng hai vợ chồng sẽ gặp một vài đạo sĩ xuống núi, nhưng lần nào hỏi đang tu luyện gì thì họ lại ấp úng không trả lời như có điều gì khó nói, nên sau đó hai người cũng không hỏi nữa. Rồi vào lúc sẩm tối của một hôm nào đó, có vài đạo sĩ tới, hỏi họ trong núi này có con vật gì có độc như rắn rết hay không, còn hỏi họ có bắt được rắn độc không, nếu bắt được thì các đạo sĩ sẵn sàng dùng tiền bạc để đối lấy. Hai vợ chồng ngạc nhiên, hỏi họ cần những thứ có độc để làm gì nhưng họ chỉ nói là sư phụ cần, hỏi tiếp thì họ lại ngậm chặt miệng, không chịu nói giống như những lần trước”
“Rắn độc?” Lưu Tự Đường lặp lại như có điều suy nghĩ, sau đó lại gấp gáp hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao những người đó lại mất tích?”
“Vì cuộc sống nghèo khó nên đôi vợ chồng đó vẫn đi ra sau núi bắt rắn để đổi lấy ít bạc. Khí hậu Quỳ Châu ẩm ướt, cỏ dại mọc khắp núi, trong núi cũng có không ít rắn nên ngày đó hai người thu hoạch được kha khá, bèn vui vẻ đeo một giỏ rắn đến cung Trường Nhạc, đó cũng là lần đầu tiên họ tới nơi đó. Theo như lời hai người nói, họ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy vài lò luyện đan sừng sững trong sân, khói từ lò phủ đen cả bầu trời, những đạo sĩ đó thì tụ năm tụ bảy trông lò, phẩy quạt, thêm củi, không dám chểnh mảng dù chỉ một chút. Hai người chưa kịp bắt chuyện thì đột nhiên, một người đi ra sân từ trong chính điện, phân phó việc luyện đan cho nhóm đạo sĩ đâu vào đấy, hiển nhiên chính là sư phụ của họ. Đại nhân, ngài tưởng quán chủ là một lão đạo râu bạc đúng không, nhưng không, quán chủ lại là một tiểu cô nương mười lăm, mười sáu tuổi, ăn mặc rất lộng lẫy, nhưng giọng nói thì vẫn còn trẻ con”
Tưởng Tích Tích bật phắt dậy khỏi ghế và hỏi nha dịch: “Có… chân dung của nàng ta không?”
“Vị đại nhân này sốt ruột thật, Trịnh đại nhân nhà chúng ta nào dám chậm trễ, đã lập tức tìm hoạ sĩ và vẽ lại theo lời kể của đôi vợ chồng đó rồi. Đây,” Hắn ta mở cái túi đang đeo và lấy một cuộn tranh nhỏ ra: “chính là cái này”
Tưởng Tích Tích luống cuống mở cuộn tranh ra, vừa nhìn lướt qua, nàng ta đã hít sâu vào một hơi, rồi bèn giơ cuộn tranh ra trước mặt những người khác.
“Là nàng ta, quả nhiên là nàng ta” Lưu Tự Đường vỗ tay, sau đó nhìn về phía Trình Mục Du vẫn đang trầm tư: “Nhưng, đã nhiều năm trôi qua, sao vẻ bề ngoài của nàng ta vẫn giống hệt lúc trước như không hề lớn lên vậy?”
Yến Nương cầm lấy cuộn tranh và nhìn gương mặt non nớt trên đó: “Nàng chính là Cửu Hiền Nữ ở Tam Tô quán sao?”
Dường như bây giờ Tưởng Tích Tích mới chợt nhớ tới Yến Nương cũng ở đây, tinh thần thốt nhiên tỉnh táo lại: “Yến cô nương, cô thấy thế nào? Lẽ nào Cửu Hiền Nữ cũng là yêu ma sao?”
Yến Nương trả lại cuộn tranh cho nàng ta: “Trước tiên hãy để vị tiểu ca này kể lại toàn bộ câu chuyện đã, sau đó chúng ta sẽ tính bước tiếp theo”
Lưu Tự Đường gật đầu với nha dịch: “Ngươi nói tiếp đi, sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa?”
Nha dịch thấy mấy người này đều bị chấn động bởi câu chuyện của mình thì trong lòng cảm thấy rất đắc ý, giọng nói trở nên cao vút: “Sau khi đặt rắn xuống, đôi vợ chồng già liền bị vài tiểu đạo sĩ đuổi đi, còn dặn sau này không cần đích thân đưa rắn đến mà họ sẽ tự tới nhà lấy. Nhưng trên đường về nhà từ cung Trường Nhạc, hai người vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Dường như đạo quán thiếu mất vài vị đạo sĩ, tiểu đạo trưởng ngỏ lời mua rắn của họ lần trước cũng không ở đó, ông cụ đã tìm vài vòng nhưng vẫn không thấy hắn đâu, nhưng bà cụ lại an ủi rằng trên đời này vẫn tồn tại chuyện đạo sĩ hoàn tục, quay trở lại làm người thường, bảo ông cụ đừng để ý vớ vẩn nữa. Cứ như vậy, lại mấy năm trôi qua, số đạo sĩ trong cung Trường Nhạc càng ngày càng giảm, nhưng cặp vợ chồng già đó lại nghĩ đạo hạnh của nữ đạo sĩ trẻ tuổi đó không cao nên không giữ được đồ đệ, vì thế cũng không nghĩ nhiều. Mãi cho đến một ngày vào ba năm trước, họ đã nghe thấy tiếng chuông buổi sáng của cung Trường Nhạc lần cuối cùng, lúc đó, trong đạo quán đã chẳng còn ai lui tới nữa, những đạo sĩ đó và sư phụ của họ cứ thế biến mất, từ đó về sau không còn xuất hiện nữa”