Tân An Quỷ Sự

Chương 192: Tiến triển

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du lắc đầu cười rồi ngồi trước bàn, cầm quyển văn án bên cạnh và mở ra, chống tay lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau, đôi lông mày dài đậm lặng lẽ nhíu lại“Vụ án mất ngân lượng ở Lâm gia, vụ án lầu Vọng Kinh, Chu Anh Lạc, Tần Đinh, Xu Nhi, đã có năm vụ án rồi, rốt cuộc các ngươi làm thế nào để thoát khỏi sự khống chế của kí chủ và đến nhân gian làm xằng làm bậy?”

Đèn đuốc lắc lư mấy cái, khóe mắt Trình Mục Du khẽ nhướn lên nhìn về phía bức tường, sau đó chợt ngẩng đầu lên dụi mắt một cái.

Trên bức tường, ngoài bóng của hắn thì còn một cái bóng đen kì quái khác, dường như thứ đó đang treo ngược trên trần nhà, hai chân buông thõng, hai cánh tay dài thò xuống hướng về phía hông của hắn tìm kiếm thứ gì đó.

Trình Mục Du không nói gì, mắt liếc xuống dưới phía bên phải một cái, hắn thấy hai bàn tay giống như vượn đã chạm tới sợi dây ngọc bội đeo bên hông mình, nó đang lén lút tháo ra. Hắn nhìn theo hai cánh tay kia, cuối cùng cái đầu kia cũng lơ lửng trên vai, liếc theo dáng vẻ của tên ăn trộm, hắn kinh ngạc nhưng lập tức cố gắng trấn an bản thân. Bởi vì trên mặt của thứ kia không có tai, lông mày, mũi, miệng, chỉ có một con mắt chiếm hơn nửa khuôn mặt, mắt rất lớn nhưng không thấy Trình Mục Du đã phát hiện mình, bởi vì toàn bộ sự chú ý của nó nằm ở phía miếng ngọc bội, nó đang dốc hết tâm sức muốn tháo xuống.

Cuối cùng sợi dây cũng được tháo ra, ngọc bội rơi trên mặt đất và vang lên đầy trong trẻo. Thứ đó bị tiếng động làm giật mình, từ từ quay đầu lại nhìn Trình Mục Du thì mới phát hiện hắn đang liếc nhìn mình, mà dường như đã nhìn chằm chằm từ rất lâu rồi.

Cái mắt to chớp vài cái, đột nhiên nó leo xuống từ trên trần nhà, hai chân đáp mặt đất rồi khom người nhặt viên ngọc bội lên ngậm trong miệng, dùng cả chân và tay chạy ra ngoài cửa, dáng người linh hoạt trông giống hệt một con vượn khổng lồ.

Nhân lúc nó không để ý, tay trái của Trình Mục Du đã mò tới chuôi kiếm, thấy nó muốn chạy trốn liền gầm lên quát một tiếng rồi rút kiếm đuổi theo. Động tác của con quái vật kia cực nhanh nhạy, lúc hắn đuổi đến sân thì nó đã nhảy lên trên tường rào, quay đầu khiêu khích nhìn Trình Mục Du một cái rồi nhảy sang phía bên kia.

Trình Mục Du đứng bất động, đếm nhẩm trong đầu, quả nhiên chưa đếm đến năm thì phía sau bức tường truyền đến tiếng rít lên đầy quái gở. Ngay sau đó, một giọng nói uể oải vang lên: “Trình đại nhân đừng ném rác bừa bãi thế chứ, suýt nữa thì va phải ta rồi”

Trình Mục Du đứng bên này bức tường hành lễ một cái: “Là ta sơ suất, làm phiền cô nương ném tên trộm kia trả lại cho ta, Trình mỗ vô cùng cảm ơn”

“Nó bị ta đánh chết rồi”

“Cô nương xin nhẹ tay thôi, ta còn có lời muốn hỏi nó”

Người đối diện cười hì hì một tiếng: “Đại nhân đến tiệm thêu đi, nó vẫn còn thở, không chừng có thể hỏi vài câu đấy”

Trình Mục Du lập tức đi ra khỏi phủ Tân An, đi tới tiệm thêu Tế Hồng, cánh cửa tiệm thêu rộng mở như đang chờ hắn đến. Hắn đi vào, thấy Yến Nương đứng dưới gốc cây nho, dây leo trơ trụi càng khiến bóng lưng của nàng trở nên cô đơn. Hắn tiến lại gần: “Cô nương, Bành Cư đâu?”

“Chết rồi”

“Chết rồi sao?”

Yến Nương quay đầu đưa miếng ngọc bội cho Trình Mục Du: “Đại nhân muốn hỏi gì thì hỏi ta là được, thiên văn địa lý ta cũng hiểu biết đôi chút, việc gì phải hỏi một con thi thần”

Trình Mục Du thấy ý cười trên mặt nàng, lập tức nhẹ giọng thử dò xét: “Tâm trạng của Yến cô nương đang vui à?”

“Đại nhân chớ nói dài dòng” Nàng vừa nói vừa hất đầu về phía bãi dầu đen bên cạnh: “Không phải bây giờ ngài nên quan tâm hơn về việc tại sao Bành Cư trộm ngọc bội của ngài sao?”

“Cửu Hiền Nữ nói những người có lục căn không tịnh thì tam thi sẽ thoát khỏi kí chủ”

Yến Nương liếc nhìn hắn: “Cửu Hiền Nữ? Nàng ta là ai?”

“Là chủ nhân của Tam Tô quán và là một nữ đạo sĩ”

“Chuyện này thật kỳ lạ, ta chỉ biết tam thi thần sẽ ra ngoài một giờ trong đêm Canh Thân, nhưng chưa từng nghe có trường hợp một đi không trở lại”

Yến Nương dùng chân gạt chút đất chôn mảng dầu đen: “Ở Tây Tấn có đạo trưởng tên là Quách Hạ, nhờ việc dùng thuốc Minh Điều Phục Linh để mê hoặc tam thi, khiến dục vọng của chúng hoàn toàn biến mất, cũng vì thế mà thân thể hắn ta giữ được thuần khiết và được phi thăng. Nam Đường cũng có một vị cao nhân đắc đạo tên là Triệu Nguyên Hòa, hắn ta dùng một loại phương pháp để diệt trừ hoàn toàn tam thi, cũng vì thế mà được trở thành thần linh”

Trình Mục Du tiến lên một bước: “Là phương pháp gì?”

Yến Nương khẽ mỉm cười: “Chém tam thi”

“Chém tam thi thần sao?”

Yến Nương gật đầu: “Chuyện này rất ít người biết, ta cũng chỉ tình cờ phát hiện trong một cuốn sách cổ thất truyền từ lâu nên mới biết phương pháp chém tam thi thần. Chấp niệm của tam thi rất mạnh và cần bị chém trong đêm Canh Thân thì mới có thể phi thăng thành tiên. Nhưng muốn chém tam thi lại không phải chuyện dễ, nó sinh ra từ cơ thể con người, gửi gắm trong hình hài bào thai, hội tụ đầy đủ tinh hoa của ngũ cốc, là một kí thể trong bụng người. Suy nghĩ của con người nó cũng biết hết, cho nên khi biết kí chủ muốn chém giết mình thì sao có thể dám ra ngoài”

“Vậy Triệu Nguyên Hòa diệt trừ tam thi bằng cách nào?”

“Hắn ta vốn là một đạo sĩ rởm, không thể sống tách rời rượu thịt, nhưng từ khi biết phương pháp này, hắn ta tu thân dưỡng tính, không uống một giọt rượu, cả ngày ngồi thiền tu hành, thành tâm bỏ hết tạp niệm, vô niệm vô cầu để tam thi không biết được suy nghĩ của mình. Cuối cùng vào một ngày, tam thi trong cơ thể hắn ta cũng bị mê hoặc và đã rời kí chủ trong đêm Canh Thân, lúc đó hắn ta đã dùng kiếm gỗ đào của đồ đệ chém chết tam thi thần và được phi thăng”

Sau khi nàng nói xong, Trình Mục Du nhíu mày, im lặng một lúc lâu.

“Đại nhân, ngài đang nghĩ gì thế?”

“Theo lời Yến cô nương, những người phi thăng đều là ẩn sĩ đắc đạo, Cửu Hiền Nữ đạo pháp cao cường mà lại để các học trò đi thủ Canh Thân thì đúng là rất kỳ lạ”

Yến Nương lại cười một tiếng: “Đại nhân đúng là thú vị, nói không chừng nàng ta rộng lượng và tình nguyện làm thế”

Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc đầu: “Thời điểm quan trọng, cô nương không nên nói đùa, Tích Tích từng bị tam thi tập kích ở Tam Tô quán, tối nay ta trở lại chỗ đó thì bị Bành Cư theo dõi, vì thế chắc chắn Cửu Hiền Nữ và Tam Tô quán có vấn đề”

Yến Nương đang nói thì đột nhiên nhìn ra phía cửa sổ, tai khẽ động vài cái, Trình Mục Du nhìn chằm chằm nàng, đang định hỏi thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa kéo dài, âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, rõ ràng là hướng về phía phủ Tân An. Hắn đi nhanh ra khỏi tiệm thêu Tế Hồng, Yến Nương theo sát phía sau, hai người thấy một con ngựa trắng đang chạy về phía này, vó ngựa quay cuồng, bờm ngựa tung lên.

Con ngựa đến trước cửa phủ Tân An thì lập tức dừng lại, trên lưng ngựa có một nha dịch bị giật ngược lại, hắn ta nhìn thấy Trình Mục Du thì chắp tay hành lễ: “Đại nhân, ta đến từ Quỳ Châu, theo chỉ thị của Lưu đại nhân, hình như vụ cung Trường Nhạc có tiến triển mới nên ta tới đây tìm ngài ấy, không biết Lưu đại nhân có ở trong phủ không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)