“Nhưng có người thật sự đã nhìn thấy tam thi, còn tránh khỏi một kiếp dưới tay nó, việc này phải giải thích như nào đây?”Vừa nói xong, Thành Chương đã đẩy cửa bước vào, đặt chiếc đĩa đựng tách trà lên bàn, Cửu Hiền Nữ gật đầu với hắn, hắn liền biết điều rời đi. Nhưng chưa đi được mấy bước, lời của Trình Mục Du đã lọt vào tai hắn: “Cũng có một vài người có lục căn không thanh tịnh, tam thi không muốn quay về chỗ cũ, tuy tình huống này ít nhưng cũng đã từng xảy ra, cho nên mới muốn thủ Canh Thân, trong đêm Canh Thân dùng đồ tế để dụ tam thi thần, không để chúng chạy loạn xung quanh mới có thể cắt đứt được ham muốn của chúng”
“Đạo trưởng, xin hỏi Tam Tô quán có ai tam thi chưa về vị trí cũ không?”
“Không có, đồ nhi của ta đi theo ta tĩnh tâm tu hành, sao tam thi có thể không quay về?”
Nghe vậy, Thành Chương nhún vai: “Thì ra Trình đại nhân thật sự tới đây vì chuyện của tam thi, nhưng mà hắn thật sự tìm nhầm người rồi, dù thế nào thì chuyện tam thi rời khỏi ký chủ cũng không đến lượt họ, ai bảo quán chủ của đạo quán là Cửu Hiền Nữ chứ” Nghĩ như vậy, Thành Chương bèn đi vào phòng mình, cầm quyển sách trên bàn lên bắt đầu nghiền ngẫm. Từ nhỏ, cơ thể hắn đã yếu ớt, cho nên phần lớn thời gian đều dùng để đọc sách, từ lâu đã luyện được kỹ năng đọc nhanh như gió, hơn nữa lại lĩnh ngộ rất mạnh, chỉ cần đọc một chút là đã hiểu rõ, vì thế không đến một buổi chiều đã đọc được hơn nửa quyển sách, thuộc vài dòng phù chú ở bên trong. Cái hắn cảm thấy hứng thú nhất là thủ thuật che mắt, chú này có thể giấu những vật, chuyện vốn tồn tại, mắt thường không thể nhìn thấy được, Thành Chương thử vài lần với một cây bút, phát hiện nó có thể biến mất một nửa thì rất kích động, bèn chạy ra ngoài nói điều này cho Đức Lượng. Đức Lượng không tin chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn đã luyện được thủ thuật che mắt, vì thế bèn đánh cược với Thành Chương, nếu hắn thật sự có thể làm một tảng đá biến mất trước mặt mình thì từ nay về sau sẽ gọi hắn là sư huynh.
Nhưng ra ngoài, pháp thuật của Thành Chương lại mất linh, hắn đọc đi đọc lại câu thần chú với tảng đá lớn, nhưng nói mãi mà tảng đá lớn vẫn đứng im như lúc đầu, hình dáng cồng kềnh không hề biến mất. Đức Lượng vui vẻ cười ha ha, Thành Chương cũng không nổi giận mà nói: “Huynh đừng coi thường đệ, một ngày nào đó đệ sẽ khiến huynh gọi đệ là sư huynh” Nói đến đây, lại thấy nhóm Trình Mục Du đi ra khỏi đạo quán, Thành Chương thấy vẻ mặt nghiêm nghị của họ thì nói với Đức Lượng: “Huynh đoán những vị quan gia này đang nghĩ cái gì?”
Đức Lượng xoa cằm: “Nhìn vẻ mặt của bọn họ, hẳn là không tìm được manh mối để phá án, toi công chạy một chuyến. Nhưng kể cũng lạ, sao bọn họ cứ nhắm vào Tam Tô quán của chúng ta mãi không chịu tha nhỉ, đạo quán của chúng ta vô cùng trong sạch, chẳng lẽ còn giấu được hung thủ sao?”
Thành Chương không trả lời, hắn nhìn bóng lưng của đoàn người Trình Mục Du, lâm vào trầm tư.
***
Ba con ngựa đi cạnh nhau trên con đường đá, nắng chiều khiến bóng của chúng bị kéo dài, cuối cùng Tưởng Tích Tích vẫn là người phá vỡ sự im lặng: “Đại nhân, ngài nghĩ sao về chuyện ngày hôm nay?”
Trình Mục Du liếc nàng ta một cái: “Nói về suy nghĩ của ngươi trước đi”
“Chúng ta đã gặp tất cả mọi người trong Tam Tô quán rồi, họ đều rất bình thường, cũng đã kiểm tra toàn bộ phòng và ngọn núi lại một lần, không phát hiện gì khác thường” Con ngựa nàng ta cưỡi càng ngày càng bước chậm lại: “Điều khác thường duy nhất chính là Nguyên Khánh”
Lưu Tự Đường tiếp lời: “Lần trước chúng ta đã gặp nam nhân kia, lần này hắn lại không ở đó, càng kỳ lạ là lần trước Tưởng Tích Tích cảm thấy hắn ta quen mắt, nhưng thật ra lần đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, nên đệ cảm thấy người Tưởng Tích Tích nhìn thấy hôm đó chính là tam thi của Nguyên Khánh”
“Vậy sao hôm nay hai người không dứt khoát hỏi chỗ của Nguyên Khánh luôn đi?”
Tưởng Tích Tích nhìn thoáng qua Lưu Tự Đường: “Cửu Hiền Nữ đó thoạt nhìn trông rất ôn hòa, nhưng thật ra tâm tư kín đáo, thuộc hạ sợ nóng vội sẽ khiến nàng ta nghi ngờ. Nhưng mà đại nhân, vì sao vừa rồi ngài lại bảo Sử Phi và Sử Kim ở lại?”
Trình Mục Du nhìn về phía xa xăm, đôi mắt cuộn trào sâu thẳm mãnh liệt như dòng sông ngầm: “Xử án biết bao năm nay, từ lâu ta đã không còn tin vào hai chữ “trùng hợp”, bởi vì lần nào cũng tìm được dấu vết để lại trong chính những trùng hợp đó. Các ngươi nghĩ, hiện tại vụ án ở thành Tân An cơ bản cũng có thể xác định được do tam thi gây ra, mà trùng hợp là Tam Tô quán lại đang thủ Canh Thân, dùng đồ tế để nuôi dưỡng tam thi. Vừa rồi chúng ta cũng đi hỏi thôn dân ở gần đấy, họ nói trước đây chưa từng có chuyện thủ Canh Thân này mà chính là do Cửu Hiền Nữ kia sáng lập ra, cho nên ta không thể không nghi ngờ hai chuyện tam thi phạm án và thủ Canh Thân có liên quan đến nhau”
“Cho nên Trình huynh mới để huynh đệ Sử gia mai phục ở chân núi để phòng lúc cần, huynh đúng là suy xét rất chu toàn, Tự Đường xin thụ giáo” Trong lòng Lưu Tự Đường cảm thấy rất bội phục vị Trình đại nhân này, hắn ta chợt nghĩ đến Trịnh Vinh Hoa ở Quỳ Châu, nếu hắn ta có thể có một nửa sự gan dạ, sáng suốt của Trình Mục Du, có thể rút ra được manh mối từ những chi tiết rất nhỏ thì nói không chừng, vụ án cung Trường Nhạc cũng không khó giải quyết.
Hắn ta vẫn còn đang suy nghĩ, thình lình liếc thấy vật gì đó trên đuôi ngựa của Trình Mục Du, màu xanh lá cây, không chứa một chút tạp chất, phải mất cả một hồ nước mới có thể kết thành một màu như vậy. Lưu Tự Đường xoay người xuống ngựa, gỡ vật trên đuôi ngựa xuống rồi cầm trong tay: “Trình huynh, đây chắc là ngọc bội của huynh, sao lại treo trên đuôi ngựa? Miếng ngọc này tuy nhỏ nhưng lại rất nặng, đúng là hiếm có”
Trình Mục Du vội sờ bên hông, lúc này mới phát hiện chỗ đó trống không, hắn nhận lấy miếng ngọc từ Lưu Tự Đường: “May mà có hiền đệ nhanh tay lẹ mắt, đây là ngọc bội do tổ tông ta truyền lại, nếu đánh mất thì ta không biết phải đi đâu để tìm nữa, đêm nay ta phải uống một ly với hiền đệ để tỏ lòng cảm kích mới được”
Tưởng Tích Tích bên cạnh cười nói xen vào: “Đại nhân bất cẩn quá, thứ này há có thể cất giữ qua loa, nếu bị lão gia biết thì chắc chắn sẽ mắng chết ngài”
Họ cười nói đi về phía trước, không ai chú ý đến một bóng dáng chậm rãi xuất hiện phía sau. Hắn ta ló đầu ra trước, nhìn chằm chằm vào bên hông Trình Mục Du, hoàn toàn toát lên vẻ tham lam.
***
Ánh sáng của ngọn nến lập lòe chiếu lên khuôn mặt Tấn Nhi, cậu bé dụi mắt, quay người, miệng không biết đang lẩm bẩm gì rồi lại thiếp đi. Trình Mục Du đắp chăn giúp cậu, lại dặn dò bà vú không cần mặc quá dày cho cậu, sau đó đứng dậy đẩy cửa bước ra ngoài.
Bóng đêm mông lung, ánh trăng mênh mông rải lên mặt đất khiến cảnh vật xung quanh đều trở nên vô thực. Trình Mục Du đi quanh hành lang dài ngoằn ngoèo, đến trước cửa thư phòng, đang định bảo Sử Kim thắp đèn thì chợt nhớ hắn ta vẫn đang mai phục ở chân núi, thế là hắn bèn vào thư phòng, lần mò thắp đèn lên. Ngọn đèn dầu chợt lóe, chiếu sáng ngọc bội trên người hắn, Trình Mục Du kéo nó xuống, nhưng lại phát hiện sợi dây buộc rất chặt, không thể kéo xuống được, hắn bèn lắc đầu cười nói: “Thật kỳ lạ, lẽ nào ngươi nghĩ hôm nay mình không thể chạy thoát sao?”