Vân Oanh khẽ ngước đầu lên, trên mặt tràn ngập vẻ như đang trong mộng ảo: “Ngươi… bằng lòng cưới ta? Người như ta…”Năm năm tuổi, Vân Oanh bị phụ thân bán vào kỹ viện, thứ lầu Thê Phượng dùng để đổi lấy thân thể và sức lao động của nàng ta chỉ là mấy vò rượu ngon. Quãng thời gian đó như thế nào dường như đã trở nên mờ nhạt trong ký ức của Vân Oanh, nhưng những vết lằn roi ngổn ngang trên lưng luôn nhắc nhở nàng ta về quá khứ của mình.
Nàng ta vẫn còn nhớ rất rõ ràng một việc. Đó là một đêm đầy tuyết, lúc đó Vân Oanh hơn tám tuổi, không cẩn thận làm vỡ một cái đĩa, vì vậy liền bị các ma ma trong lầu cởi hết quần áo và đuổi ra khỏi nhà. Ánh trăng đêm đó rất sáng, giống như ngày hôm nay vậy, thân thể và tứ chi của nàng ta dần dần tê dại và cứng đờ trên mặt tuyết, mãi cho đến khi dường như ngay cả giọt máu nồng ấm cuối cùng cũng đã kết thành băng.
Cảm giác đói khổ lạnh lẽo này khắc thật sâu vào trái tim nàng ta, hóa thành một cái sẹo xấu xí, một cái sẹo mãi không thể lành hẳn.
Cho nên, lúc Hứa tổng quản nói ba chữ “đi cùng ta”, Vân Oanh cảm giác nơi cứng rắn nhất trong lòng mình dường như đang dao động, nhưng vẫn không sụp xuống. Nhìn khuôn mặt gầy gò của Hứa tổng quản, nàng ta nhận ra bảy mươi phần trăm lời nói của hắn ta là lời chân thành, dù sao bây giờ hắn ta cũng đã bị Tiểu Phu dọa sợ mất mật, mà thông thường, khi một người đang trong trạng thái quá căng thẳng thì sẽ không thể nói dối.
“Vân Oanh, ta hỏi lần nữa, nàng có bằng lòng đi cùng ta không” Hứa tổng quản lại lặp lại.
Vân Oanh khẽ vuốt cằm, nỗi vui sướng trong mắt nàng ta như sắp tràn ra, nhưng nỗi vui sướng chợt lập tức ngừng lại và hóa thành nỗi sợ hãi tột độ. Nàng ta chỉ vào giếng nước bên cạnh, đứt quãng thốt lên từng chữ: “Tiểu… Tiểu… Tiểu Phu…”
Hứa tổng quản có cảm giác cổ của mình như là cành khô mùa đông, chỉ cần xoay nhẹ một cái sẽ lập tức bị gãy, nhưng hắn ta vẫn ép buộc bản thân quay đầu về phía giếng. T rong nháy mắt đó, hắn ta cảm giác máu của mình như bị dầu đun nóng, một dòng máu xộc thẳng lên đỉnh đầu khiến đầu bị chấn động đến mức đau đớn.
Hắn ta nhìn thấy gương mặt sưng phù, tái nhợt của Tiểu Phu nổi lên trên giếng nước, mắt của cô bé như hai cái lỗ đen ngòm, không có chút ánh sáng nào, đang nghiêng người nhìn thẳng về phía hắn ta. Môi của cô bé rất đỏ, đỏ đến mức tím bầm, sưng phù như vừa bị ong đốt.
Hứa tổng quản sợ hãi há miệng kêu không thành tiếng, hắn ta ngã ngồi xuống đất, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.
“Tiểu thư… Tiểu thư, ta sai rồi” Nước mắt và mồ hôi đã chảy đầy ra hai gò má hắn ta trong vô thức, thân thể hắn ta căng lên như sắp bị gãy: “Ta không nên hại ngươi, nhưng…” Hắn ta siết chặt hai tay, cơ thể bỗng bật dậy khỏi mặt đất và đi tới bên mép giếng: “Chẳng lẽ ngươi không thể bỏ qua cho ta được sao, từ lúc sinh ra ta đã ở Hoắc gia, làm trâu làm ngựa cho các ngươi đã mấy chục năm, ta cũng muốn làm chủ tử, ta cũng muốn nếm thử cảm giác được người khác hầu hạ” Nỗi sợ hãi trong giọng nói của Hứa tổng quản dần dần biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng đã bị bị đè nén mấy chục năm. Hắn ta ghé vào miệng giếng, điên cuồng gào thét vào bên trong, khuôn mặt vặn vẹo đầy đáng sợ.
Khuôn mặt trong nước không hề đáp lại những hành động của Hứa tổng quản, nó phập phù nổi lên mặt nước, lạnh lùng nhìn bóng dáng đang trên bờ vực sụp đổ của hắn ta.
“Ngươi nói đi, ngươi nói gì đi, ngươi muốn giết ta đúng không? Lẽ nào ông đây lại sợ một con nhóc như ngươi hay sao?” Hắn ta vừa nói vừa cúi người nhặt tảng đá lớn bên chân lên và ném mạnh vào trong giếng nước.
Mặt Tiểu Phu bị hòn đá lớn đè xuống và biến mất, nhưng chẳng bao lâu sau, một tiếng “phốc” đột nhiên vang lên, những mảnh màu trắng nổi lên trong giếng nước. Hứa tổng quản nhìn chằm chằm vào những mảnh trắng đó hồi lâu, lúc này mới phát hiện thì ra từ đầu đến cuối trong nước không hề có “Tiểu Phu” gì cả mà chỉ là một cái mặt người. Nhưng đó là một tấm mặt nạ, tấm mặt nạ do phu nhân ở tự tay làm cho Tiểu Phu vào Tết Nguyên tiêu. Lúc đó tất cả mọi người đều khen phu nhân khéo tay, nói mặt nạ này không khác gì mặt người thật.
Nhưng Hứa tổng quản không vì việc phát hiện ra chân tướng mà bình tĩnh lại, ngược lại hắn ta lại càng hoảng loạn hơn. Chẳng lẽ từ đầu đến cuối, chuyện này là một trò đùa dai sao? Vậy thì rốt cuộc người nào đã dựng nên vở kịch này, là kẻ nào đang cố ý phá rối để khiến hắn ta sợ hãi và rời khởi Hoắc gia?
Một tia sáng chợt lóe lên trong lòng, hắn ta trợn to mắt, lẽ nào, người đó là… Đúng, chỉ có thể là nàng, ngoại trừ nàng thì còn ai có thể đi tới giếng và ném mặt nạ xuống trước hắn ta một bước chứ. Còn cả bộ quần áo nữa, sao nó lại có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trước cửa sổ của mình và phất phơ trong gió giống như một du hồn được? Đương nhiên cái chén sứ Thanh Hoa bị nứt và vết chân trên những hạt gạo cũng không ngoại lệ, chắc chắn đó cũng là kiệt tác của nàng.
Nhưng mọi chuyện đã không còn kịp nữa, ngay lúc Hứa tổng quản đang ngẫm nghĩ tất cả ngọn nguồn, một bóng người từ từ xuất hiện trong giếng nước. Người kia còn cầm một thứ gì đó lạnh giá hơn cả ánh trăng trong tay.
***
Yến Nương vừa mới ngồi xuống ghế, còn chưa kịp uống một ngụm trà thì đã nghe thấy tiếng Hữu Nhĩ vang lên ngoài sân.
“Ơ kìa, Trình đại nhân. Sao ngài lại tới đây, cần gì thì ngài cứ nói rồi ta đưa đến phủ là được rồi, không cần cứ vài ngày là lại đến chỗ chúng ta đâu”
Trình Mục Du lúng túng ho khan vài tiếng: “Yến cô nương đã về chưa?”
“Cô nương nhà ta ấy hả, về thì cũng về rồi, nhưng mà cô ấy đi ra ngoài cả ngày, chắc bây giờ đang ngủ trong phòng rồi, hay là ngày mai ngài quay lại sau nhé?”
Yến Nương biết hắn ta đang cố ý gây khó dễ với Trình Mục Du, vì vậy bèn lớn tiếng nói ra ngoài: “Hữu Nhĩ, mời Trình đại nhân vào đi, dù sao ta cũng chưa ngủ được nên đang muốn có người trò chuyện cùng”
“Chỉ sợ trò chuyện một chút lại biến thành dò xét…” Hữu Nhĩ bĩu môi lẩm bẩm rồi đi làm việc.
Trình Mục Du mím môi một cái, quyết tâm bước nhanh vào trong nhà, hắn vừa mới định nói thì lại bị Yến Nương cắt ngang: “Không cần cảm ơn, ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi, đại nhân cứ nói luôn vào trọng điểm đi”
Trình Mục Du kéo một cái ghế qua và ngồi xuống: “Yến cô nương là người thẳng thắn, nhưng hôm nay Trình mỗ đã nợ cô một món nợ ơn tình, ngày sau nhất định xin trả” Hắn nhìn vẻ mặt thản nhiên dưới ánh nến của Yến Nương rồi nói tiếp: “Ngày hôm nay cô nương có phát hiện gì ở lầu Thê Phượng không?”
“Hay là đại nhân nói về việc tại sao lại cải trang đến lầu Thê Phượng với Sử đại nhân trước đi”
“Cô nương từng nói cho ta biết là phát hiện Tiểu Nhi ở con đường phía Nam của thành Tân An, mà cái đêm Chu Ngũ Nhi chết, ta từng nhìn thấy thứ đã hại chết cậu bé. Khi chúng ta đuổi tới đường phía Nam gần lầu Thê Phượng thì để sổng mất nó, cho nên ta mới nghĩ chắc chắn con quái vật ở trong đó, trốn kỹ ở nơi huyên náo nhất thành Tân An”
Yến Nương cười khẩy một tiếng: “Để tránh rút dây động rừng mà đại nhân và Sử Kim lại cải trang thành một gã sai vặt, đường đường là huyện lệnh của thành Tân An mà lại cải trang trà trộn vào kỹ viện. Đúng là một chuyện kỳ lạ”