Tân An Quỷ Sự

Chương 189: Thuê người giết người

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm lão gia và Tôn Cầm định tiến lên ngăn cản nhưng không kịp, mặt Xu Nhi bị trà nóng làm cho đỏ lên, đầu chảy máu, máu chảy dọc theo hàm dưới xinh đẹp của nàng ta và nhỏ xuống đất, nhuộm đỏ cả mặt đất“Bà già điên này, bà tính giết người đấy à!” Lâm lão gia nói ra câu dũng cảm nhất đời mình rồi đẩy Lâm phu nhân ngã xuống đất, sau đó đỡ Xu Nhi ra ngoài.

Xu Nhi dựa vào bả vai ông ta: “Lão gia, có phải thiếp sắp chết rồi không, tỷ tỷ một lòng muốn đẩy thiếp vào chỗ chết, nhưng Xu Nhi cũng không sống vô ích, gặp được người tri kỷ như lão gia thì dù có chết cũng không hối tiếc”

Lâm lão gia đau lòng nhìn nàng ta: “Đồ ngốc, dù ta chết thì nàng cũng không chết được, bây giờ ta đưa nàng tới y quán, khi nào nàng khỏe lại thì ta sẽ cưới nàng, nếu ai dám phản đối, ta sẽ bỏ bà ta”

Những lời này rõ ràng là có chủ đích, Lâm phu nhân nghe thấy thế thì run rẩy nắm tay Tôn Cầm: “Cầm nhi, cô cô… cô cô không cố ý đánh nàng ta, nhưng nàng ta nhắc tới Thành Chương, còn nguyền rủa thằng bé, Thành Chương là cốt nhục của ta, là bảo bối của ta, ta không thể để người khác nguyền rủa nó được”

Tôn Cầm lau nước mắt, kéo Lâm phu nhân ngồi xuống ghế: “Cô cô à, người đừng suy nghĩ lung tung, cô phụ đang tức giận nên mới nói như vậy thôi, con báo cho cô cô một tin tốt, hôm nay con đi thăm Thành Chương thì thấy thằng bé khỏe hơn nhiều rồi, lúc nói chuyện không ho, cơ thể cũng có sức lực hơn, sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, ai dám nói thằng bé bệnh tật nữa chứ?”

Nghe Tôn Cầm nói vậy, lúc này Lâm phu nhân mới vui vẻ, bà ta lại dặn dò A Tuấn chuẩn bị một ít ngân phiếu rồi bảo Tôn Cầm mang tới Tam Tô quán đưa cho Cửu Hiền Nữ. Đêm nay, hai cô cháu thắp đèn trò chuyện, mãi đến khi trời sắp sáng mới nặng nề ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, Tôn Cẩm bị tiếng ồn ào ngoài sân đánh thức, nàng ta đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy mấy nha dịch đang tranh luận gì đó với bọn A Tuấn trong sân. Nàng ta không dám chậm trễ, vội vàng đánh thức Lâm phu nhân, sau khi ăn mặc chỉnh tề, hai người bèn cuống quít đi ra khỏi phòng.

Mấy nha dịch thấy hai nữ nhân đi ra, lập tức không dây dưa với hạ nhân nữa mà bước tới trước mặt Lâm phu nhân, quét mắt quan sát bà ta một lúc: “Bà chính là phu nhân Tôn Tuệ của Lâm Hiếu Chi sao?”

Lâm phu nhân không hiểu gì, vội vàng đáp phải.

“Có người đến quan phủ báo án, nói bà thuê người giết người, bây giờ mời bà theo chúng ta về phủ Tân An một chuyến”

“Ta… Ta…” Lâm phu nhân lập tức hoảng sợ không biết nói gì, mấy người bên cạnh cũng sững sờ đứng yên tại chỗ không nói lên lời.

Nha dịch duỗi tay về phía trước: “Mời”

Lâm phu nhân quay đầu lại nhìn Tôn Cầm, Tôn Cầm vội vàng đuổi lên phía trước: “Vị quan gia này, ta đi cùng với cô cô”

Đám nha dịch cũng không ngăn cản, mấy người ra khỏi Lâm trạch rồi đi về phía phủ Tân An. Đến công đường, Tôn Cầm nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc đang quỳ trên mặt đất, nàng ta đi theo Lâm phu nhân quỳ xuống bên cạnh người nọ, kinh ngạc kêu lên: “Cô phụ?”

Lâm lão gia trợn mắt, tròng mắt đầy tia máu đỏ bừng, ông ta chỉ vào Lâm phu nhân rồi hô to với Trình Mục Du: “Đại nhân, chính là ả đàn bà nhỏ mọn này, tối hôm qua bà ta xảy ra tranh chấp với Xu Nhi, trong lời nói còn có ý muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết, chắc chắn là bà ta tức chuyện ta thiên vị Xu Nhi nên đã thuê người giết nàng ấy”

Lâm phu nhân và Tôn Cầm đều lắp bắp kinh hãi: “Cái gì, Xu Nhi chết rồi?”

Lâm lão gia đấm xuống mặt đất: “Bà đừng giả vờ giả vịt ở đây, ngoại trừ bà ra thì còn ai kết thù với Xu Nhi nữa chứ, không chỉ lấy mạng của nàng ấy mà còn khiến nàng ấy… Nàng ấy…” Ông ta không nói nổi nữa, nằm trên nền nhà khóc rống lên.

Lúc này Lâm phu nhân và Tôn Cầm mới phát hiện phía trước có một thi thể được che bởi vải trắng. Thi thể không được che kín, cánh tay lộ ra bên ngoài, nhưng bàn tay kia sao có thể là của Xu Nhi được, phần trên móng tay bị gãy và nứt ra, để lộ da thịt màu hồng nhạt, còn có một ngón tay bị bẻ gãy, dựng thẳng lên trên thành một góc độ kì dị, dường như đang bộc lộ vẻ không cam lòng của nàng ta.

“Bà còn nhìn nữa à?” Lâm lão gia chợt lao về phía Lâm phu nhân, cũng may bị Sử Kim đứng sau kéo lại nên nắm đấm mới không chạm được vào người bà ta: “Người Xu Nhi bị gãy mấy cái xương, rõ ràng vì để không bị tên súc sinh kia cường bạo mà nàng ấy đã phải vùng vẫy như thế nào. Nhưng, nếu bà đã phái người làm nhục nàng ấy, thì tại sao còn giết chết nàng, tới lưỡi của nàng ấy cũng bị cắt đứt, a…” Lâm lão gia điên dại khóc lớn ở công đường.

Lâm phu nhân bị lời nói của ông ta làm cho run lên, bà ta ra sức xua tay, không biết là đang giải thích với Lâm lão gia hay là giải thích với Trình Mục Du: “Không phải ta… Không phải ta, ngày hôm qua, sau khi các ngươi đi thì ta nói chuyện phiếm với Cầm nhi, họ có thể làm chứng, ta không hề cho người đi hành hung, Cầm nhi, con nói rõ ràng với họ đi”

Tôn Cầm đang định lên tiếng thì lại bị Lâm lão gia cắt ngang: “Nàng ta là cháu gái ruột của bà, đương nhiên sẽ bênh bà, sao có thể nghe lời của nàng ta được? Chỉ tại Xu Nhi quá ngốc, thật lòng với ta như vậy, thế mà lại bị mụ vợ điên này tổn thương đến thế, vì đòi ra ngoài mua rượu cho ta uống, nên mới một đi không trở về”

Tiếng gõ mộc đường vang lên, Lâm lão gia hoảng sợ đến mức thịt trên người run lên, tiếng khóc cũng ngừng lại.

Trình Mục Du nhìn ông ta chằm chằm: “Ngươi có nhìn thấy dáng vẻ của hung thủ không?”

Lâm lão gia lắc đầu: “Không, ngày hôm qua lúc từ y quán về thì trời đã khuya, Xu Nhi chuẩn bị rượu và thức ăn cho ta thì phát hiện trong nhà đã hết rượu, nàng ấy khăng khăng đòi ra ngoài mua rượu cho ta, ta cản thế nào cũng không được. Nhưng sau hai canh giờ mà nàng ấy vẫn chưa trở về, ta sốt ruột nên vội vàng ra ngoài tìm thì phát hiện Xu Nhi ở một góc tường cách nhà không xa, nàng ấy bị lột sạch quần áo, đã không còn thở, tay vẫn cầm một bình rượu đã bị đập nát…” Nói xong, Lâm lão gia lại đau đớn khóc lớn.

“Trước tiên đừng khóc nữa, ngươi nhớ kĩ lại một chút, sau khi ra khỏi Lâm trạch thì có từng xảy ra chuyện gì bất thường không?”

“Bất thường?” Khuôn mặt béo ú của Lâm lão gia nhăn lại thành một đống, một lát sau, ông ta mới do dự nói: “Cũng không phải không có, lúc ở y quán, ta và Xu Nhi ngồi trong phòng để chờ đại phu băng bó vết thương cho nàng ấy, thì đột nhiên, nàng ấy hét to một tiếng rồi nhào vào ngực ta, ta hỏi sao vậy thì nàng ấy chỉ vào rèm cửa, nói hình như vừa rồi có người đứng bên ngoài rèm cửa nhìn lén nàng ấy. Ta nhìn qua, đúng là phát hiện có một bóng người in trên rèm cửa, tới vén rèm lên thì lại chẳng thấy gì hết. Thế là ta an ủi nàng ấy rằng trên đường có người đến người đi, có người đứng đó nghỉ chân cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, nàng ấy nghe ta khuyên xong thì cũng không để việc này trong lòng nữa. Đại nhân, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cái chết của Xu Nhi sao? Người này có phải là do mụ già kia phái tới không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)