Tân An Quỷ Sự

Chương 188: Không báo trước

Chương Trước Chương Tiếp

Thành Chương có hơi tò mò: “Tỷ, là chuyện gì vậy?”Tôn Cầm cười, lắc đầu: “Khoảng thời gian gần đây, trong thôn thường xuyên bị mất đồ, nhưng ngay cả cái bóng của tên trộm cũng không nhìn thấy. Đệ đoán xem thứ gì bị mất thường xuyên nhất? Thức ăn, có mấy nhà thường hay xảy ra trường hợp đang xào thức ăn thì nháy mắt đã không thấy đồ trong nồi đâu nữa, tỷ cũng bị một lần rồi, cầm vá sạn đảo trong nổi cả buổi, suýt nữa là chọc thủng đáy nồi mới phát hiện bên trong đã không còn con cá nào, đệ nói có buồn cười không”

“Còn có chuyện như vậy sao? Không phải là bị mèo hoang tha đi đấy chứ”

“Đứa ngốc này, mèo tha đi cũng phải có tiếng động chứ, sao có thể thoáng cái đã biến mất như ảo thuật vậy được”

Hai tỷ đệ trò chuyện, bất giác đã hết nửa buổi chiều, thấy sắc trời ngoài cửa sổ dần tối lại, Tôn Cầm vội vàng đứng lên: “Tỷ phải đi rồi, lát nữa còn phải tới thăm mẹ đệ nữa, đệ cứ yên tâm tĩnh dưỡng ở đây đi, không cần quan tâm tới chuyện của cha mẹ đâu, tỷ sẽ để ý bên đó nhiều hơn một chút”

Chương Thành cảm ơn Tôn Cầm rồi tiễn nàng ta ra khỏi Tam Tô quán, dõi theo bóng lưng nàng ta biến mất ở cuối đường núi rồi mới quay lại đạo quán.

Dọc theo đường đi, bước chân của Tôn Cầm rất nhẹ nhàng thoải mái, sức khoẻ của Thành Chương dần tốt lên, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng nàng ta cũng được hạ xuống nên tâm trạng vô cùng dễ chịu, ngay cả gió núi thổi qua cũng không thấy lạnh. Nàng ta ngâm nga ca hát, bước chân càng ngày càng nhanh, nóng lòng muốn về thành để báo lại tin tốt này cho cô cô. Nhưng lúc đi qua một gò đất, bước chân của nàng ta dần chậm lại, sau đó nàng ta lại bước thêm vài bước rồi đứng lại, quay đầu nhìn về phía cái túi đất nho nhỏ kia.

Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, ôi thiu khó chịu giống hệt như mùi ao nước bị chất đống những thứ dơ bẩn ở trong thôn vậy, nhưng chỗ này là núi rừng, xung quanh vắng vẻ không một bóng người, ai lại mang thứ dơ bẩn này tới đây chôn chứ?

Cuối cùng, không nén được lòng hiếu kì, Tôn Cầm bèn quay lại, bịt mũi, nhẹ dùng chân khều túi đất ra. Không ngoài dự đoán của nàng ta, phía dưới đều là thức ăn thừa, canh thừa, thịt nguội, xương gà, vịt, bò, dê được chất đống tới tận đầu gối của nàng ta, bên cạnh còn có một cái xương cá lớn còn nguyên vẹn, gần giống chiều dài với con cá mà nàng ta bị mất. Đôi mắt của con cá cũng bị ăn, cái bụng bị thủng một lỗ bằng hai đầu ngón tay trông rất ghê người.

Nhưng đống xương này lớn như vậy, rốt cuộc ai là người đã ăn phần còn lại? Đạo sĩ ở Tam Tô quán ư? Không thể nào, Nguyên Khánh nói bọn họ không ăn thức ăn mặn mà, vậy có thể là ai đây? Ai lại ăn nhiều thứ như vậy trong một ngọn núi hoang?

Một cơn gió mạnh chợt thổi tới khiến cơ thể của Tôn Cầm run lên, bây giờ nàng ta đã cảm nhận được cái lạnh thấu xương của gió núi, bèn nhìn đống đồ dơ bẩn kia một cái bằng ánh mắt ghét bỏ rồi đi xuống núi mà không thèm quay đầu lại. Nàng ta hoàn toàn không chú ý tới một đôi chân vẫn luôn đi theo mình, đôi chân ấy giẫm lên cỏ dại và tuyết đọng mà không hề gây ra tiếng động, không nhanh không chậm đi theo sau lưng nàng ta, cùng nàng ta xuống núi.

***

Lúc đến Lâm gia, sắc trời đã gần tối hẳn, Tôn Cầm nhìn cánh cửa màu đỏ thẫm phía trước, mỉm cười với A Tuấn đang đứng ở cửa: “Phu nhân có ở nhà không?”

A Tuấn vừa cúi đầu vừa cười với nàng ta: “Phu nhân đã dặn từ sớm rằng hôm nay tiểu thư sẽ tới nên bảo ta đứng đây giữ cửa, mời vào”

Tôn Cầm vừa định bước qua cánh cửa thì bỗng bị ai đó đâm vào người. Người nọ là một nữ tử, trông không lớn tuổi hơn nàng ta là bao, mắt hẹp, thân hình như rắn nước, mặc một chiếc áo lông chồn nhỏ, trên đầu cài trâm mã não, trông rất cao quý.

Tôn Cầm còn chưa kịp mở miệng thì A Tuấn đã đi lên trước: “Vị cô nương này, xin hỏi cô là ai vậy, để ta đi báo với lão gia và phu nhân trước rồi lại mời cô vào”

Nữ tử kia hừ lạnh một tiếng: “Thông báo? Đây là nhà của tướng công ta, chẳng lẽ ta ra vào nhà của mình còn phải cần bà già đó cho phép sao?”

A Tuấn và Tôn Cầm đều sững sờ, trong lòng nghĩ xem tướng công mà nàng ta nhắc tới là ai? Bà già đó là ai? Nhưng nàng ta đã nhẹ nhàng bước qua cửa rồi đi về phía gian chính.

Thấy bóng dáng của nàng ta biến mất, lúc này A Tuấn mới phản ứng lại: “Cầm tỷ, chẳng lẽ nàng ta chính là Xu Nhi mà lão gia nuôi ở bên ngoài…”

Tôn Cầm cũng hồi tưởng lại, nàng ta hô lên một tiếng không hay rồi lập tức chạy như bay vào Lâm trạch với A Tuấn.

Lúc đi tới tiền đường, Xu Nhi đã ngồi vào chỗ của mình, nàng ta vừa ăn trái cây vừa quan sát xung quanh, rất có phong thái của một nữ chủ nhân.

Biểu cảm của Lâm lão gia cũng rất đáng nghiền ngẫm, ông ta tỏ ra bối rối, thỉnh thoảng ho nhẹ vài tiếng, khóe mắt ngó Lâm phu nhân ngồi ở bên cạnh, hai tay nắm chặt, dường như đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với cuộc tiến công bất ngờ nào đó.

Thái độ của Lâm phu nhân rất khác thường, ung dung thản nhiên ngồi ở chủ vị, thấy A Tuấn đi vào thì mỉm cười nói với hắn: “A Tuấn, mang bình trà mới ngâm năm nay lên, Xu Nhi cô nương không ngồi kiệu mà đi lâu như vậy, chắc chắn mệt lắm rồi, mau pha chén trà để cô nương giải khát đi”

A Tuấn vâng lời đi xuống, mặt Xu Nhi hết xanh lại trắng, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của nàng ta, nàng ta nhìn Lâm phu nhân: “Tỷ tỷ, vẫn còn nhiều thời gian để uống trà mà, giờ không cần vội, hôm nay muội muội tới đây là vì muốn nói rõ mọi chuyện với tỷ. Muội đã đi theo tướng công nhiều năm, năm nay đứa nhỏ phải đi học rồi, chàng ấy muốn mua một căn nhà cho hai mẹ con muội, nhưng tỷ lại không đồng ý, nếu đã vậy thì dứt khoát để hai mẹ con muội chuyển vào đây ở đi. Không phải sắp tới năm mới rồi à, đại gia đình chúng ta cùng hòa thuận vui vẻ chung sống với nhau chẳng phải là một chuyện rất tốt đẹp sao?”

Lâm phu nhân mỉm cười: “Cô gọi ta là tỷ tỷ? Ta nào dám nhận chứ, cái tuổi này của cô, nói là con gái của ta còn có người tin. Lúc đầu ta còn định giữ lại cho cô chút thể diện, nhưng nếu hôm nay cô đã tự mò tới tận nơi thì ta cũng nói rõ ràng. Nhà ta còn nhiều phòng cho khách lắm, cô muốn ở gian nào thì cứ tha hồ chọn, ta bảo người làm dọn sạch sẽ cho cô là được, nhưng muốn vào cửa thì tuyệt đối đừng hòng. Ta cũng nghe nói được ít nhiều về việc cô làm gì trước khi gặp được lão gia nhà ta, nếu để loại nữ nhân như cô vào cửa thì Lâm gia còn mặt mũi nào nữa chứ? Lão gia, không phải ta ghen tỵ hay là lòng dạ hẹp hòi, nếu là cô nương khác thì cũng thôi, nghèo một chút xấu một chút ta đều chấp nhận được, nhưng với thân phận của Xu Nhi, nếu gả vào thì cũng không phải mình ta mất mặt, mà sau này Thành Chương đi ra đường cũng bị người ta cười nhạo”

Cuối cùng Xu Nhi cũng không nhịn được nữa, nàng ta vịn ghế đứng lên, cơ thể run rẩy như phát bệnh, nàng ta chỉ vào Lâm phu nhân: “Bà còn trông chờ Thành Chương của bà có thể sống thọ à, cái thân thể đó của hắn, đoán chừng khoảng dăm ba năm nữa là không chống đỡ được nữa rồi, tương lai Lâm gia còn phải dựa vào con trai của ta để nối dõi tông đường đấy”

Chuyện Lâm phu nhân quan tâm nhất chính là sức khoẻ của Thành Chương, bây giờ lại nghe thấy có người nguyền rủa hắn như vậy, bà ta không thể kìm nén cơn giận dữ trong lòng được nữa, vừa nhào qua hét một tiếng, cầm lấy cái chén mà A Tuấn vừa mang lên rồi ném vào đầu Xu Nhi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)