Nguyên Khánh nhìn Cửu Hiền Nữ, lắp bắp nói: “Đệ… đệ tử lâu lắm rồi vẫn chưa về nhà, muốn về xem một chút, nhà đệ tử vẫn còn cha già tám mươi tuổi, không… không thể cứ bỏ mặc được”Cửu Hiền Nữ vẫn nở nụ cười: “Nguyên Khánh à, không phải con một lòng muốn đắc đạo thành tiên sao? Nếu muốn thành công thì không thể bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này được” Nàng ta vươn một bàn tay ra, năm ngón tay vừa nhọn, vừa gầy, trở nên tái nhợt dưới ánh trăng: “Nào, đừng nghĩ lung tung nữa, đi về cùng sư phụ, nếu có một ngày con có thể phi thăng thành tiên, ắt hẳn cả gia tộc con đều sẽ thấy rất tự hào”
Nguyên Khánh không cầm tay nàng ta mà nghiêng cơ thể sang một bên: “Sư phụ, người hiểu lầm đồ nhi rồi, đồ nhi chỉ muốn về thăm nhà một chút, sắp xếp chút việc, đồ nhi sẽ nhanh chóng trở lại, người nói như thể đồ nhi không trở lại nữa vậy” Hắn ta cười mỉa, trên mặt toàn là vẻ giả tạo.
Cửu Hiền Nữ để tay vào lại trong đạo bào, nàng ta vẫn cười híp mắt: “Vậy con đi đường nhất định phải cẩn thận, bây giờ trong núi không như ngày thường, một khi lơ là sẽ ngã vào trong hố tuyết, thậm chí còn chẳng tìm thấy thi thể”
Nghe thấy nàng ta nói hai chữ “hố tuyết”, sắc mặt Nguyên Khánh bỗng trở nên tái nhợt, hắn ta vâng dạ đáp lời rồi vội vã quay người đi xuống núi. Nhưng vừa đi được vài bước, hắn ta lại không kìm được quay đầu lại nhìn xem Cửu Hiền Nữ đã đi chưa. Nhưng nào ngờ hắn ta vừa quay đầu lại thì đã chạm phải một gương mặt u ám, Cửu Hiền Nữ đứng sát vào lưng hắn, khuôn mặt như cười như không vô cùng quỷ dị.
“Sư phụ… người…”
“Nguyên Khánh, ngươi còn nhớ tiểu tức phụ nhảy xuống giếng kia không? Sau khi linh hồn nàng ta tan biến, trên cổ mẹ chồng nàng ta có thêm một đường đỏ, ngươi đoán xem đường đó là gì” Bờ vai nàng ta run rẩy, khẽ cười vài tiếng: “Đó là ký hiệu giết người, giết càng nhiều người thì đường đó càng to ra” Dứt lời, nàng ta bèn mở nút thắt trên cùng của đạo bào ra, để lộ cổ, trên cần cổ nhỏ nhắn đó có một đường đỏ có độ lớn bằng bụng ngón tay, vô cùng chói mắt dưới đạo bào màu vàng sáng: “Nguyên Khánh, ngươi đoán xem, sao ta lại có cái đường này? Chúng đều thuộc về đồ đệ của ta, ai không nghe lời thì sẽ bị ta giết chết, răng rắc” Nàng ta giơ tay làm động tác giết người, lực không lớn nhưng lại khiến Nguyên Khánh sợ hãi quỳ trên mặt đất, không sao đứng dậy nổi.
Một bóng đen bao phủ trên đầu Nguyên Khánh, thậm chí hắn ta còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì tay chân đã cứng đờ, ngã xuống mặt tuyết.
“Nguyên Khánh, sao ngươi lại không nghe lời sư phụ chứ?” Nhìn máu tươi tràn ra khoé miệng Nguyên Khánh, trong mắt Cửu Hiền Nữ ánh lên chút thương xót.
“Ngươi… ngươi…” Liên tiếp nói vài chữ “ngươi”, cuối cùng Nguyên Khánh cũng run cầm cập lấy một lá bùa trong vạt áo ra: “Ngươi giấu nó trong y phục của ta là để ngăn cản… tam thi của ta trở về vị trí cũ”
Cửu Hiền Nữ cười giễu: “Bị ngươi phát hiện ra rồi, chỉ có điều bây giờ mới phát hiện, có phải là muộn quá rồi không” Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ khóe mắt nàng ta, nàng ta vung cây phất trần, quét lên gương mặt đờ đẫn của Nguyên Khánh.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vẫn chưa mọc, Đức Lượng luống cuống chạy vào chính điện của Tam Tô quán, vịn vào cửa thở dốc một lúc lâu cũng chẳng nói nên lời.
Sự hoảng loạn của hắn ta đã quấy nhiễu đám người đang ngồi thiền buổi sáng, mọi người nhìn Đức Lượng, không biết tại sao trông hắn ta như vừa nhìn thấy ma quỷ vậy.
“Đức Lượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà con lại hoảng hốt thế?” Cửu Hiền Nữ đứng lên đi về phía hắn ta.
“Sư phụ… người mau đi xem đi, Nguyên Khánh huynh ấy… huynh ấy có gì đó lạ lắm, sáng nay con thấy huynh ấy đóng kín cửa, bèn đi đến kiểm tra, ai ngờ… ai ngờ…”
Hắn ta còn chưa dứt lời, Cửu Hiền Nữ đã sải bước ra ngoài, đám đồ đệ đi theo sau nàng ta, hai mươi mấy người đi cùng nhau, tiến thẳng về phía phòng của Nguyên Khánh.
Cửa vẫn mở, Nguyên Khánh ngồi trên giường nhỏ đối diện với cửa, khoanh chân, mắt nhắm nghiền, tay phải cầm cây phất trần gác lên vai trái, không khác gì dáng vẻ lúc ngồi thiền bình thường. Chỉ có điều, người hắn được bao phủ bởi một lớp ánh sáng trắng nhàn nhạt như đang ở trong một đám mây.
“Sư phụ, Nguyên Khánh sao vậy? Vừa nãy đệ tử gọi huynh ấy rất lâu nhưng huynh ấy chẳng đáp lại…” Đức Lượng đứng cạnh xen vào.
Cửu Hiền Nữ giơ tay ngăn hắn ta nói tiếp, mắt nàng toát lên vẻ vui mừng: “Suỵt, các con hãy yên lặng nhìn xem, có lẽ Nguyên Khánh sắp phi thăng rồi”
Nghe nàng ta nói thế, đám đồ đệ đều sững sờ, họ chen chúc bên cửa, nhìn chằm chằm vào Nguyên Khánh, ai cũng muốn nhìn thấy tận mắt giây phút mang tính lịch sử này. Thành Chương cũng đứng trong đám người, hai mắt mở to. Gần đây hắn ta tĩnh tâm tu hành với Cửu Hiền Nữ, sức khỏe đã ngày một tốt hơn, nhưng dù vậy, hắn vẫn chưa từng nghĩ thật sự có người có thể phi thăng thành thần tiên, hơn nữa còn phi thăng ngay trước mặt mình.
Sau khoảng nửa khắc, Nguyên Khánh chậm rãi mở mắt ra, nhìn Cửu Hiền Nữ đứng bên ngoài và nhẹ nhàng nói: “Đồ nhi có ngày hôm nay đều nhờ vào phương pháp thủ Canh Thân của sư phụ, tam thi thần đầy dục vọng đã rời đi. Bây giờ đồ nhi đã là tấm thân thuần khiết, cho dù được xếp vào hàng thần quan thì cũng không dám quên ân dìu dắt của sư phụ. Hôm nay Nguyên Khánh đi trước một bước, ngày sau sẽ gặp lại các vị trên thiên đình”
Vừa dứt lời, chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng từ trên trời rọi xuống, bao quanh người Nguyên Khánh, ánh sáng càng lúc càng chói, khiến cho đám người không mở nổi mắt. Một lúc sau, ánh sáng đột nhiên biến mất, không còn thấy bóng dáng của Nguyên Khánh trên giường nữa, chỉ còn một cái đạo bào chùng xuống trên vị trí hắn ta ngồi vừa nãy, tỏ rõ hắn đã từng tới nhân gian một chuyến.
Mọi người im lặng rất lâu, đột nhiên cùng quỳ xuống trước Cửu Hiền Nữ, gọi sư phụ, sư phụ không ngừng, tất cả đều muốn nàng ta truyền thụ thủ Canh Thân cho mình.
Cửu Hiền Nữ cười nhạt: “Các con không cần ngưỡng mộ Nguyên Khánh, chỉ cần làm theo lời ta, tĩnh tâm tu hành, ắt sẽ có một ngày đắc đạo thành tiên”
***
Mãi đến khi Tôn Cầm đến thăm mình, Thành Chương vẫn chưa hoàn hồn lại từ chuyện lúc sáng. Hắn nhìn cây tùng đã chết trong viện, miệng lẩm bẩm: “Biểu tỷ, người này thật sự có thể trở thành thần tiên sao? Mặc dù đệ đã nhìn thấy tận mắt nhưng đến bây giờ đệ vẫn như đang ở trong mộng, không tin tưởng lắm. Ngày nào Nguyên Khánh huynh cũng ăn uống với bọn đệ, sao bây giờ huynh ấy lại lên trời rồi, thật sự có thể sao?”
Tôn Cầm cầm tay hắn: “Sao lại không thể, vốn dĩ Cửu Hiền Nữ không khác gì thần tiên. Đệ xem đi, đệ mới tới đây ở vài ngày mà cơ thể đã tốt hơn lúc ở nhà bao nhiêu. Tỷ tới đây lâu vậy rồi mà không nghe thấy đệ ho khan tiếng nào, lát nữa kể lại với mẹ đệ, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui đấy. Còn nữa, tỷ đã tận mắt nhìn thấy nàng đuổi ma trên cơ thể cha tỷ đi, lẽ nào là giả được à?”
Thành Chương gật đầu: “Sư phụ đúng là cao nhân đắc đạo, mấy ngày nay đệ không thấy tức ngực nữa, tay chân cũng có sức hơn. Chỉ là chuyện thành tiên nằm ngoài phạm trù nhận thức của đệ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, dù ai nói đệ cũng không tin đâu”
“Những việc không thể tưởng tượng nổi còn nhiều lắm, không phải chỉ có mỗi chuyện này đâu. Gần đây trong thôn chúng ta cũng có nhiều chuyện lạ, tuy rằng không phải chuyện gì lớn nhưng đúng là không giải thích nổi”