Tân An Quỷ Sự

Chương 186: Chạy trốn

Chương Trước Chương Tiếp

Đôi chân ngoài cùng bên phải vội vã vồ lên ngân phiếu, nửa người trên hiện ra, trở thành một nam nhân chỉ có một con mắt, hắn ta ôm ngân phiếu vào trong lòng, lồng ngực phập phồng, bật ra một tràng cười the théHai đôi chân còn lại cùng bước lên phía trước, dường như đang chờ nàng ta ban thưởng, Cửu Hiền Nữ cười nhạt: “Tốt lắm tốt lắm, có tiền rồi thì có gì mà không mua nổi chứ” Dứt lời, nàng ta bèn mở cặp lồng mình mang theo ra, mùi thơm toả ra khắp căn nhà. Lúc này, một gã to béo vui vẻ ôm cặp lồng vào trong lòng, thu mình trong góc ăn ngấu nghiến.

“Nhưng ngươi thì khó đấy” Cửu Hiền Nữ nhìn đôi chân thứ ba đứng cạnh mình bằng vẻ hơi thương hại: “Ngươi chơi chán nam nhân kia rồi à? Thế nên hôm nay mới ra tay với vị quan gia đó, nhưng nàng ta không phải là người bình thường, chẳng may bị ngươi làm chết, quan phủ mà truy cứu thì phiền phức lắm đấy” Nàng ta liếc nhìn góc bên cạnh, thi thể Tần Đinh không mảnh vải che thân nằm trên sàn nhà lạnh giá, trên người toàn là vết thương xanh tím.

“Hầy, ngươi hãy chờ thêm vài ngày nữa, bây giờ quan phủ đang theo dõi sát sao, chờ đợt này qua đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm vài thứ mới mẻ mang về đây, được không?”

Nghe nàng ta nói thế, đôi chân đó không tình nguyện quay người, chậm rãi đi về phía thi thể của Tần Đinh.

Nhìn căn phòng nhơ nhớp, Cửu Hiền Nữ khoanh chân ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại, thì thầm: “Các ngươi đã nhìn thấy chưa? Thế giới rộng lớn bên ngoài tốt đẹp biết bao, thứ cần có cũng có rồi, thứ chưa có ta cũng có thể kiếm giúp các ngươi, mau ra đây đi, đừng trốn mãi trong đó nữa”

Thân thể nàng ta đột nhiên động đậy vài cái, dường như có thứ gì đó đang đấu tranh, lưỡng lự bên trong. Nhưng một lúc sau, trong cơ thể lại khôi phục sự bình lặng cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cửu Hiền Nữ mở mắt ra, khóe miệng nhếch lên: “Vẫn không muốn ra ngoài à? Đã hơi dao động rồi nhỉ, được, ta sẽ chứng minh cho các ngươi thấy, các ngươi hãy chờ thêm chút nữa, chờ thêm chút nữa”

***

Tưởng Tích Tích ngồi trên thềm đá trước cửa tiệm thêu Tế Hồng. Nàng ta đã ngồi hai canh giờ, Hữu Nhĩ ra ngoài xua đuổi mấy lần mà nàng ta vẫn không chịu đi. Lần thứ tư, cuối cùng Hữu Nhĩ đành bất lực ngồi xổm cạnh nàng ta: “Cô muốn hỏi gì thì cứ hỏi ta, ta chuyển lời cho cô nương giúp cô, xem nàng ấy có bằng lòng giúp cô giải đáp nghi vấn không”

Mắt Tưởng Tích Tích chợt sáng lên, không kiềm chế được vỗ vai hắn ta vài cái: “Ta biết ngươi là người thấu tình đạt lý nhất mà, làm phiền ngươi hỏi Yến cô nương một chút, thứ gì có hai hình dạng, lúc thì là một đôi chân, một lát sau lại trở thành nam nhân háo sắc khoác áo choàng thêu”

Hữu Nhĩ gãi đầu: “Giải đố à, còn chưa tới tết Nguyên Tiêu mà. Được rồi, cô tạm chờ ở đây, ta giúp cô hỏi thử xem, hỏi được hay không thì tính sau”

Tưởng Tích Tích thấy hắn ta đóng cửa lại, nàng ta lo lắng đi tới đi lui trong ngõ nhỏ, nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi ánh đèn nhỏ bé giữa khe cửa của tiệm thêu. Sau khoảng một khắc, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra, Hữu Nhĩ bước ra vẫy tay với nàng ta.

Tưởng Tích Tích vui mừng khôn xiết, vội vàng đi tới: “Hỏi được chưa? Nó là yêu quái gì thế?”

Hữu Nhĩ lắc đầu: “Cô nương nhà ta nói nó không phải là yêu quái mà là người”

“Người? Sao lại thế?”

“Bành Cư, Bành Chất, Bành Kiều là ba loại dục vọng của con người, lần lượt đại diện cho sự tham lam, tức giận, si mê. Không thể coi thường sức mạnh của dục vọng, chúng có thể làm được những việc mà con người không thể làm. Bởi vì chúng là ác thần trong cơ thể con người, không còn đạo đức ràng buộc, chúng sẽ dẫn cái ác đến cực điểm. Thứ hôm nay cô nương gặp được, hẳn là Bành Kiều”

“Nhưng ác thần trong cơ thể chạy ra ngoài bằng cách nào?”

“Cô nương nhà ta cũng thấy kỳ lạ, tam thi thần có thể đi ra ngoài một canh giờ vào ngày Canh Thân, bình thường hoàn toàn không thể ra ngoài, sao lại bị cô nương bắt gặp nhỉ?”

Hữu Nhĩ nói xong liền trở về, Tưởng Tích Tích vẫn muốn hỏi tiếp, nhưng cửa tiệm thêu đóng kín mít, không hề cho nàng ta chút cơ hội nào. Nàng ta chỉ đành ngẫm lại lời Hữu Nhĩ nói, chậm rãi dạo bước trở về.

“Tham lam, tức giận, si mê, tham tiền, tham ăn, háo sắc…” Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu, Tưởng Tích Tích chợt hiểu ra, nàng ta chạy nhanh như bay về phía phủ Tân An, chạy qua công đường đến thẳng thư phòng của Trình Mục Du, cũng không gõ cửa mà xông thẳng vào: “Đại nhân, ta biết nghi phạm của ba vụ án đó là ai rồi”

Lưu Tự Đường cũng ở trong thư phòng, đang thương lượng gì đó với Trình Mục Du, thấy vẻ mặt hoảng hốt của Tưởng Tích Tích, hắn ta vội vàng nói: “Tưởng cô nương, cô đừng vội, có chuyện gì thì từ từ nói”

Bây giờ Tưởng Tích Tích nào có thể từ từ nói được nữa: “Đại nhân, vụ án Lâm gia mất bạc, Vọng Kinh lâu và cả Chu Anh Lạc kia nữa, ta biết là kẻ nào làm rồi, hung thủ là tam thi, tam thi thần”

“Tam thi thần? Đó là gì?”

Tưởng Tích Tích bèn thuật lại những lời Yến Nương vừa nói, cuối cùng nàng ta lại nhìn Lưu Tự Đường: “Hôm nay cái gã mà ta gặp trên núi chính là Bành Kiều – một trong những tam thi, chỉ có điều vẫn chưa làm rõ một vấn đề, Yến cô nương nói ngoài ngày Canh Thân ra, nó sẽ không thể rời cơ thể con người. Nhưng hôm nay sao ta lại gặp nó trên núi? Mà Bành Kiều hôm nay là ác thần trong cơ thể của ai?”

***

Mặt trăng cong như một cái móc nhọn treo trên bầu trời tối đen.

Trong Tam Tô quán, một bóng người nhẹ nhàng mở cửa đi ra khỏi viện. Hắn ta đeo một bọc vải trên lưng, cứ đi vài bước lại quay đầu nhìn một lần như thể sợ có người đi theo phía sau. Một con quạ trên mái hiên giật mình, kêu “oác oác” bay lên trên bầu trời đêm, người đó giật mình kinh hãi, sau đó tăng nhanh tốc độ, chuồn ra khỏi cửa viện rồi chạy xuống núi.

Tuyết trên núi vẫn chưa tan hết, cứ hoá tuyết rồi lại đóng băng, đi lại vô cùng khó khăn. Nhưng lúc này, hắn ta không quan tâm được gì nữa, mông chổng xuống đất, hai chân chống đỡ cơ thể lăn xuống núi. Gió núi thổi qua tai, lại đưa hắn ta vào một giấc mơ vô cùng đáng sợ. Trong mơ, nam nhân kia vẫn ở đó, chỉ có điều, hắn ta đã trở thành một thi thể lõa lồ, từ đầu đến chân toàn là vết thâm tím. Còn mình thì đứng cạnh thi thể đó, nuốt nước miếng, hai mắt phát sáng…

Hắn ta ra sức lắc đầu, ngăn bản thân không nghĩ nữa, hắn ta sợ nhớ lại giấc mơ đáng sợ đó lần nữa thì sẽ phát điên ở chỗ này mất, hoàn toàn phát điên: Đó là nam nhân mà, tại sao ta lại có thể làm ra chuyện đó với hắn.

Cơ thể hắn ta đột nhiên ngã mạnh về phía trước, sau đó lại nghiêng ra phía sau, hắn ta run rẩy quay đầu, phát hiện vạt áo đạo sĩ phía sau bị một cái chân giẫm lên, cái chân chỉ mang tất trắng, đi giày mây. Gáy hắn ta đột nhiên bị siết chặt, hắn nhìn dọc từ dưới chân lên, cho đến khi nhìn thấy gương mặt trẻ con đó, mới thốt ra hai chữ từ kẽ răng: “Sư phụ”

“Nguyên Khánh, nửa đêm nửa hôm, con muốn đi đâu vậy?” Cửu Hiền Nữ cười hỏi hắn ta, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)