Tân An Quỷ Sự

Chương 185: Chiêm bao

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Tự Đường cởi áo choàng xuống đưa cho Tưởng Tích Tích: “Trời lạnh, cô khoác vào đi”Tưởng Tích Tích từ chối ngay: “Ta luyện võ từ nhỏ, không yếu ớt vậy đâu”

Lưu Tự Đường hơi nóng nảy, cưỡng ép khoác áo lên vai nàng ta: “Tuổi còn nhỏ mà sao cứng đầu vậy, nếu cô bị bệnh thì Trình huynh sẽ hỏi tội ta đấy”

Tưởng Tích Tích cảm kích mỉm cười, không từ chối ý tốt của hắn ta nữa. Sau khi trải qua chuyện vừa nãy, quả thật nàng ta cần hơi ấm thế này để bao bọc lấy mình thật chặt. Nàng ta thắt chặt dây áo choàng và bước nhanh cùng Lưu Tự Đường lên đỉnh núi.

***

Trong phòng, sau khi ba người ngồi xuống, Cửu Hiền Nữ bèn bảo đồ đệ bưng trà lui xuống, nàng ta tò mò nhìn Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường: “Hai vị quan gia đột nhiên tới đạo quán của ta thế này, không biết ta có thể giúp được gì?”

Tưởng Tích Tích đặt chén trà trong tay xuống: “Cô có biết Tần Đinh không?”

“Hắn và ta đều là người tu đạo, nhưng ta chưa từng gặp hắn mà chỉ mới nghe người xung quanh nhắc tới, đại nhân, hắn làm sao à?”

“Cháu Tần Đinh nói nửa tháng trước hắn từng tới Tam Tô quán tìm cô nhưng đến nay vẫn chưa trở về, nên bọn ta đến đây tìm cô để tìm hiểu đầu đuôi sự việc”

Cửu Hiền Nữ khẽ lắc đầu: “Hắn ta chưa từng tới Tam Tô quán, trong đạo quán này không chỉ có mỗi mình ta ở, nếu đại nhân không tin thì có thể tìm đám đồ nhi của ta để hỏi rõ ràng, nhưng…” Nàng ta khựng lại: “Nửa tháng trước tuyết phủ kín núi, đường núi cực kỳ khó đi, có phải Tần Đinh đó đã gặp chuyện không may trên núi không? Mặc dù núi này không cao nhưng rất dốc và có nhiều hố bẫy, bình thường khi đồ đệ xuống núi ta đều dặn dò kỹ càng nhưng vẫn bị thương, nếu thêm tuyết lớn nữa thì đúng là càng thêm nguy hiểm…”

“Ngoại trừ địa hình hiểm trở ra thì trên núi còn những thứ gì khác nguy hiểm không?” Tưởng Tích Tích vờ thản nhiên hỏi.

“Ý đại nhân là dã thú phải không? Dã thú thì không có, loài ghê gớm nhất cũng chỉ có con hoẵng, không ăn thịt người”

Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường đưa mắt nhìn nhau: “Đạo trưởng, bọn ta muốn xem xung quanh đạo quán, không biết có quấy rầy sự thanh tịnh của đạo gia không?”

Cửu Hiền Nữ mỉm cười: “Hai vị quan gia cứ việc xem, thanh tịnh vốn ở tâm, có gì liên quan tới hoàn cảnh?”

Sau khi kiểm tra xong căn phòng cuối cùng, mặt trời đã chếch về phía Tây, Lưu Tự Đường và Tưởng Tích Tích nhìn đám người ngồi thiền dưới ánh tà dương, trong lòng cũng nhiễm sự yên tĩnh, trang nghiêm của nơi này, trở nên vô cùng yên bình.

“Lưu đại nhân, ngài có phát hiện ra điều gì đáng nghi không?”

“Không có lò luyện đan, cũng không có con rắn độc nào bị nhổ răng, nơi này không có gì giống cung Trường Nhạc. Hơn nữa cô nhìn Cửu Hiền Nữ đó xem, bây giờ nàng ta còn chưa tròn mười lăm, mấy năm trước vẫn là một đứa trẻ, nên ta đoán chuyện ở cung Trường Nhạc không liên quan đến nàng ta”

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Ta cũng cảm thấy người này không có gì đáng nghi. Vừa nãy ta có hỏi vài đồ nhi của nàng ta, họ đều không biết gì về chuyện của Tần Đinh, còn nói hắn chưa bao giờ tới Tam Tô quán, trông họ cũng không giống nói dối, thế nên chắc là Tần Đinh đã gặp phải yêu quái trên đường lên núi. Nhưng rốt cuộc thi thể của hắn đang ở đâu? Chẳng lẽ hắn đã bị nuốt rồi?”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài viện, một đồ nhi đi theo sau tiễn họ, Tưởng Tích Tích quay người lại định hành lễ cáo từ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của nam nhân đó thì bỗng sững sờ.

Nàng ta chưa từng gặp nam nhân này nhưng đôi mắt của hắn ta khiến lòng nàng rất bối rối, không phải ánh mắt, không phải vẻ bề ngoài, mà là một thứ gì đó giấu sau đôi mắt kia.

Tưởng Tích Tích được Lưu Tự Đường kéo ra ngoài cửa viện: “Cô quen biết tiểu đạo sĩ vừa nãy à? Sao cứ nhìn chằm chằm người ta vậy?”

“Hắn ta tên là gì?”

“Cửu Hiền Nữ gọi hắn là Nguyên Khánh”

Tưởng Tích Tích lắc đầu: “Ta chưa từng gặp hắn nhưng lại có cảm giác như từng quen biết, kỳ lạ quá” Nàng ta nhìn phía sau, màu sắc trên tường Tam Tô quán dần biến mất trong cảnh chiều hôm, trở thành bóng đen nghìn nghịt, vài con quạ từ trong rừng đậu xuống bờ tường, kêu lên những tiếng kỳ lạ.

***

“Nguyên Khánh, gạo để ở đâu? Nguyên Khánh, huynh sao vậy?” Thành Chương đứng sau lưng gọi hắn ta nhưng Nguyên Khánh cứ như không nghe thấy, hắn ta đứng trước bếp lò, tay phải cầm dao giơ lên cao.

Thành Chương bước tới nhưng lại bị thứ trên thớt dọa sợ, đó là nửa ngón tay vừa bị Nguyên Khánh chặt đứt, nằm trong một vũng máu đỏ tươi.

“Huynh bị thương sao không nói một tiếng” Thành Chương vội chạy ra khỏi nhà bếp, bận rộn với mấy sư huynh, sư đệ một lúc lâu mới cầm được máu giúp Nguyên Khánh. Sau khi băng bó xong vết thương, hắn đỡ Nguyên Khánh về phòng. Trên đường về phòng, Nguyên Khánh vẫn im lặng không nói gì, hay có thể nói, từ lúc ngón tay bị chặt đứt, hắn ta vẫn chẳng nói câu nào, thậm chí còn chẳng kêu đau.

Thành Chương kéo Nguyên Khánh ngồi xuống giường: “Có phải huynh có chuyện gì phiền lòng không? Từ lúc nãy đệ đã cảm thấy huynh cứ phân tâm”

Nguyên Khánh im lặng lắc đầu, vẫn không nói tiếng nào.

Thấy vậy, Thành Chương đành phải đứng lên đi ra ngoài, vừa đi được vài bước lại nghe thấy Nguyên Khánh lẩm bẩm sau lưng: “Không đúng, không đúng…”

Thành Chương quay lại: “Cái gì không đúng? Nguyên Khánh, rốt cuộc huynh làm sao vậy?”

Nguyên Khánh đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên ánh sáng khá đáng sợ, hắn ta túm lấy tay áo của Thành Chương: “Ta đã cảm nhận được từ lâu, bắt đầu từ ngày hôm đó, mọi thứ đã trở nên không đúng. Ta chẳng hứng thú với gì hết, rất lười ăn, cũng lười vận động. Đúng rồi, ta còn chiêm bao cả đêm, trước đây ta rất ít khi nằm mơ, trong mơ có một nam nhân, ta đẩy hắn xuống hố tuyết rồi lột sạch quần áo của hắn, sau đó… sau đó…”

Thành Chương ngồi xuống cạnh giường: “Giấc mơ chỉ là giả, đừng để ý đến nó, nhưng ngày đó mà huynh nói là ngày nào?”

“Là thủ…”

Cánh cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, gương mặt không cảm xúc của Cửu Hiền Nữ xuất hiện trước cửa: “Họ nói tay con bị thương nên ta tới xem thế nào” Cơ thể nhỏ nhắn của nàng ta đứng giữa khe cửa, chậm rãi đi đến bên giường: “Nguyên Khánh, con không sao chứ?”

Mặc dù Thành Chương không đứng cạnh Nguyên Khánh nhưng hắn lại cảm nhận được rõ ràng cơ thể Nguyên Khánh hơi run rẩy, hắn ta nhanh chóng leo lên giường, kéo chăn quấn lấy mình: “Sư phụ, con không sao, chỉ hơi mệt chút thôi”

“Không sao thì tốt” Cửu Hiền Nữ liếc nhìn Thành Chương: “Chúng ta đi thôi, đừng làm phiền Nguyên Khánh nghỉ ngơi”

Thành Chương đáp lại, đi theo Cửu Hiền Nữ ra ngoài. Lúc đến trước cửa, hắn lại quay đầu liếc nhìn Nguyên Khánh, nhìn thấy hắn ta dùng chăn bọc kín cả người, cơ thể run rẩy dữ dội.

Ban đêm, Cửu Hiền Nữ một mình đi ra cửa sau của Tam Tô quán. Sau khi đi được khoảng một khắc, nàng ta dừng lại, vung cây phất trần về phía trước, một căn nhà không lớn lắm lập tức xuất hiện trong bóng tối, loé sáng xanh mờ như một ngôi mộ bị bỏ hoang dưới ánh trăng.

Nàng ta đẩy cửa bước vào, nhìn thấy ba đôi chân đã đợi từ lâu, Cửu Hiền Nữ ném hai hòm gỗ mang theo xuống, hòm gỗ chạm đất mở ra, ngân phiếu bên trong rơi vãi trên mặt đất.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)