Tân An Quỷ Sự

Chương 183: Đan độc

Chương Trước Chương Tiếp

“Thúc thúc ngươi là Tần Đinh mất tích, sao ngươi không đi tìm mà đến bây giờ mới tới báo án?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Tần Soái đang quỳ gối dưới công đường“Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân… Tiểu nhân không dám”

“Không dám cái gì?”

“Trước khi đi thúc thúc có nói với tiểu nhân là thúc ấy đi tìm Cửu Hiền Nữ của Tam Tô quán nhưng lại một đi không trở về. Nữ nhân đó lại là kẻ tàn nhẫn, đạo pháp rất cao minh. Tiểu nhân nghĩ, nếu nàng ta giết thúc thúc mà tiểu nhân lại tùy tiện lên núi thì chẳng phải cũng thành quỷ dưới đao nàng ta hay sao”

“Cửu Hiền Nữ” Trình Mục Du nhấn mạnh ba chữ này: “Nàng ta là người phương nào?”

“Nàng ta là một đạo cô vừa tới Tân An không lâu. Không biết nàng ta đã sử dụng yêu pháp gì mà có thể mê hoặc thôn dân ở quanh đó. Bọn họ vô cùng sùng kính nàng ta, thúc thúc không thể để yên cho việc nàng ta dùng yêu pháp lừa người nên mới đi tìm nàng lý luận”

“Yêu pháp? Theo ta được biết, thúc thúc ngươi cũng là đạo sĩ, sao lại nói đồng môn sử dụng yêu pháp?”

Tần Soái ấp úng một lúc lâu rồi chợt dập đầu: “Tiểu nhân cũng không hiểu rõ ân oán giữa họ. Nhưng thưa đại nhân, thúc thúc của tiểu nhân thật sự đã mất tích, mong đại nhân tra rõ”

Trình Mục Du gật đầu: “Ta sẽ phái người đi điều tra rõ chân tướng, nếu không có chuyện gì khác nữa thì ngươi về trước đi”

Tần Soái đứng dậy rời khỏi công đường, lúc đi đến cửa thì thấy mấy người đang đi vào. Người đi đầu oai hùng phi phàm, lúc bước đi, áo choàng ở sau người tung bay đầy uy vũ. Hắn ta bước nhanh vào công đường và gọi Trình Mục Du đang nhắm mắt nghỉ ngơi: “Trình huynh, tiểu đệ lại tới quấy rầy đây”

Trình Mục Du chỉ nghe giọng đã đoán được người đến là ai. Hắn đứng lên, tươi cười nói: “Lưu đại nhân, người ta thường nói không có việc gì thì không lên điện Tam Bảo, nhưng câu này không thể dùng với hiền đệ được. Không biết lần này đệ đến rốt cuộc là có việc hay không?”

Lưu Tự Đường cười nói: “Người nhàn rỗi cũng có lúc bận bịu, hôm nay đệ đến đây thật sự có chút chuyện muốn thỉnh giáo huynh. Hơn nữa việc này cũng chỉ có thể đến hỏi huynh”

“Có thể làm Lưu đại nhân khó xử thì chắc chắn không phải việc dễ, xin hiền đệ cứ nói”

Thế là, Lưu Tự Đường bèn kể hết chuyện phát hiện thi thể ở Quỳ Châu cùng với việc ở cung Trường Nhạc cho Trình Mục Du nghe, cuối cùng hắn ta nói: “Huyện lệnh Quỳ Châu đã tra được thân phận quán chủ của cung Trường Nhạc nhưng người nọ đã qua đời mười năm trước, từ đó đạo quán không có chủ nên bị bỏ hoang rất lâu, sau đó bên trong đã xảy ra chuyện gì thì không ai biết được”

Trình Mục Du gật đầu: “Ta hiểu rồi, nhưng cho dù đây có là một vụ án chưa có lời giải thì sao hiền đệ phải từ ngàn dặm xa xôi đến Tân An chứ? Theo luật Đại Tống thì quan viên địa phương không thể vượt quyền tham gia vào chuyện của nơi khác được”

Lưu Tự Đường nhìn hắn: “Đương nhiên đệ biết điều này, nhưng đệ có một vật chứng muốn nhờ Trình huynh hỗ trợ giám định” Hắn ta gật đầu với người sau lưng, Hàn Uy lập tức buông cái túi trên vai xuống, mở ra rồi dâng lên. Trong túi là một khúc xương người đã biến thành màu đen, thoạt nhìn vô cùng ghê rợn. Lưu Tự Đường ngồi xổm xuống, chỉ vào những đường vân xanh xám trên khúc xương: “Trình huynh xem, đường chì thiếc này chứng tỏ người này chết do bị trúng độc, mà hai mươi mấy thi thể ở Quỳ Châu đều có cùng loại vân xanh này trên xương. Nhưng độc chì là độc mãn tính, đệ không nghĩ ra được vì sao hung thủ phải dùng phương pháp dài lâu này để giết người. Trình huynh giỏi dùng dược, mà độc và dược lại đi đôi với nhau, thế nên tiểu đệ bèn mang khúc xương này đến để hỏi ý huynh”

Trình Mục Du ngồi xổm xuống cạnh hắn ta, cầm khúc xương lên. Quả như lời Lưu Tự Đường nói, trên khúc xương này phủ đầy những đường màu chì dài ngắn khác nhau, hiển nhiên là do trúng độc gây ra. Hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Hiền đệ, đệ mới vừa nói cung Trường Nhạc có dấu vết của lò luyện đan sao?”

“Đúng vậy, nhưng hiện không thấy lò luyện đâu nữa, hình như chúng đã bị di chuyển sang chỗ khác”

Trình Mục Du khẽ cười gằn: “Hiền đệ, đệ có nghĩ tới khả năng hung thủ không phải cố ý giết người mà là trong lúc vô tình đã làm cho những người này chết thảm không?”

“Vô tình?”

“Hiền đệ có biết Nam Đường liệt tổ Lý Thịnh chết như thế nào không? Lúc về già ông ta rất thích đạo thuật. Vì dùng đan dược nên đã bị trúng độc, tính tình trở nên cáu bẳn, dễ tức giận. Tháng hai năm Thăng Nguyên thứ bảy, lưng ông ta bị lở loét, không lâu sau bệnh tình chuyển xấu, qua đời vào ngày hai mươi hai cùng tháng, thọ 56 tuổi”

Lưu Tự Đường bừng tỉnh đại ngộ: “Đệ hiểu rồi, những người này đều ăn đan dược nên mới trúng độc mà chết”

“Không sai, người đời không biết trong đan dược có chứa độc nên chuyện chết do đan dược không phải là chuyện gì hiếm thấy”

Lưu Tự Đường siết chặt tay: “Vậy là những người này đều chết vì trúng độc trong đan dược sao? Vậy rốt cuộc kẻ đã chôn thi thể họ vào trong đống mồ kia là ai?”

“Cái này thì hiền đệ phải tự mình đi điều tra rõ rồi, nhưng…” Hắn khẽ cau mày: “Đúng là trùng hợp thật, phủ Tân An cũng vừa nhận được mấy vụ án có liên quan tới đạo quán. Song nơi này và Quỳ Châu cách nhau rất xa, hẳn là hai vụ án này không liên quan đến nhau”

***

Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường cùng chậm rãi bước đi trên đường núi. Tuyết chưa tan hết, vẫn có những chỗ bị đóng băng nên đường rất trơn. Hơn nữa, họ còn không đi đường núi có bậc thang nên việc di chuyển càng thêm khó khăn.

“Tưởng cô nương, nếu đã có người báo án thì sao cô không đi hỏi thẳng quán chủ kia mà lại muốn tự đi lên núi tìm kiếm?”

“Nếu cái chết của Tần Đinh thật sự có liên quan với Tam Tô quán thì ta đi hỏi thẳng chẳng phải là rút dây động rừng sao? Cho nên nhân lúc bọn họ không phòng bị, ta thử tìm xem có manh mối gì không. Nếu thật sự giết người vứt xác thì vùng núi này chính là chỗ giấu xác tốt nhất”

“Cô nương nói có lý”

Tưởng Tích Tích nhướng mày: “Lưu đại nhân, sao ngài không mang thêm vài người mà lại tự đến điều tra vậy?”

“Ta cũng có suy nghĩ như cô nương, vụ án ở Quỳ Châu chưa phát hiện được hung thủ, nếu Tam Tô quán này thật sự có liên quan đến vụ án ở Quỳ Châu thì việc ta mang theo một đống người lên chẳng phải quá khả nghi hay sao, nhưng mà,” Hắn ta nhẹ cười: “ta với Trình đại nhân nghĩ giống nhau, hai nơi này cách nhau quá xa, hẳn là hai vụ án không có liên quan gì đến nhau. Có điều, để an tâm nên ta mới cố tình cùng cô nương tới đây. Lát nữa cô nương cứ nói ta là nha dịch đi theo cô, tuyệt đối đừng tiết lộ thân phận của ta là được”

Tưởng Tích Tích gật đầu: “Lưu đại nhân, nhìn qua thì có vẻ ngọn núi này không lớn, nhưng thật ra muốn tìm kiếm thì sẽ mất rất nhiều thời gian. Thế này đi, chúng ta chia hai đường, ngài đi phía Nam, ta đi phía Bắc, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở cửa Tam Tô quán” Nàng nói xong thì ôm quyền hành lễ, đi sang sườn núi bên trái. Thấy thế, Lưu Tự Đường ở phía sau hô lên “Cẩn thận”, sau đó cũng đi qua sườn núi bên phải. Tiếng quạ kêu khàn khàn, đầy lộn xộn vang lên trên đầu, Lưu Tự Đường bỗng dưng cảm thấy hoảng loạn khó hiểu. Hắn ta quay đầu nhìn Tưởng Tích Tích, thấy bóng dáng nàng ta đã biến mất sau triền núi thì cảm giác bất an trong lòng ngày càng dâng lên mãnh liệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)