Tôn Cầm thấy Lâm phu nhân khóc thì cũng rơi lệ: “Sao lại nghiêm trọng như vậy, tuy từ bé sức khoẻ của thằng bé đã không tốt nhưng không phải vẫn lớn lên được sao ạ? Sao lại không chữa khỏi được chứ?”Lâm phu nhân ngừng khóc: “Mấy năm nay, ta và cô phụ của con đã mời không biết bao danh y đến khám cho Thành Chương, không biết đã tốn mấy rương bạc, nhưng bệnh tình chẳng những không chuyển biến tốt mà ngày càng nặng hơn. Thời tiết năm nay vừa chuyển lạnh thì Thành Chương đã liên tục ho khan không dứt, ho nhiều đến mức cả đêm không thể ngủ được. Con cũng thấy Thành Chương vừa rồi rồi đó, cơ thể suy nhược vàng vọt, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chẳng có chút tinh thần nào. Ta thật sự sợ ngày nào đó nó sẽ…” Nói tới đây, bà ta lại dùng khăn tay lau khóe mắt: “Còn có chuyện này ta chưa nói cho các con biết. Cô phụ con có tình nhân bên ngoài từ lâu rồi, ả ta còn sinh cho ông ấy một thằng con trai, nếu Thành Chương không còn nữa thì con nói xem ta nên làm thế nào bây giờ. Chắc đến lúc đó ta cũng phải đi theo Thành Chương mất thôi”
Lời nói của bà ta khiến Tôn Cầm cảm thấy chua xót. Nàng ta thở dài vài tiếng, cũng không biết phải an ủi thế nào. Đúng lúc này, nàng ta chợt nghĩ ra, vội nắm lấy tay Lâm phu nhân: “Cô cô, nếu đại phu không thể chữa được bệnh cho biểu đệ thì hay là chúng ta thử cách khác”
Lâm phu nhân ngẩng đầu: “Cách gì?”
Tôn Cầm rướn người về phía trước: “Con có một người hàng xóm cũng bị bệnh giống biểu đệ, từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt. Nhưng mấy ngày trước, con gặp lại hắn thì thấy hắn như biến thành người khác, đi mười mấy dặm đường núi cũng không thở dốc. Cô cô có đoán được là tại sao không? Đó là vì hắn đi theo một vị đại sư, người nọ có đạo pháp cực cao, chỉ cần người bệnh còn thở là vẫn có thể chữa khỏi. Con sống tới tận giờ mà chưa từng gặp ai giỏi như nàng ấy”
Lâm phu nhân hơi do dự: “Mấy năm nay chúng ta cũng đã mời không ít đạo sĩ đại tiên rồi, nhưng kết quả không những không khỏe lại mà mấy lần còn khiến Thành Chương gặp nguy hiểm, thế nên cô phụ con đã thề sẽ không bao giờ đi theo con đường tà môn này nữa. Nếu tùy tiện đưa Thành Chương đến đó mà bệnh lại không trị hết được thì ta sợ sẽ bị ông ấy trách cứ”
Tôn Cầm biết cô cô của mình đang lấy cô phụ ra làm lá chắn, vì thế lại nói tiếp: “Nếu chỉ nghe lời người khác nói thì con cũng sẽ không tin và phục vị cao nhân kia đâu. Nhưng nửa tháng trước nàng ấy đã trị khỏi bệnh cho phụ thân con, đuổi ác quỷ ra khỏi người phụ thân. Con thật sự đã nhìn thấy tận mắt, không chỉ có con mà người trong cả thôn đều nhìn thấy, cho nên từ đó về sau tất cả mọi người trong thôn đều cực kỳ kính nể nàng ấy”
Nghe nàng ta nói như thế, Lâm phu nhân lập tức phấn chấn. Bà ta buông tay Tôn Cầm, vỗ lên bàn một cái: “Tiểu Cầm, nếu thật sự có cao nhân bậc này thì dù thế nào ta cũng phải đưa Thành Chương đi gặp nàng một lần. Con mau dẫn đường đi, chúng ta đi càng sớm càng tốt, bệnh của Thành Chương không thể kéo dài thêm được nữa”
***
Kiệu đi đến chân núi thì không thể đi được nữa. Lâm phu nhân và Tôn Cầm cùng nhìn tuyết đọng trên triền núi, lòng thầm cảm thấy nôn nóng. Thật ra hai người có thể gắng gượng đi lên, nhưng nếu muốn Thành Chương leo lên ngọn núi này thì còn khó hơn lên trời.
Đang buồn phiền thì họ chợt cảm thấy một cơn gió lướt qua, rồi một cái bóng lớn che khuất mặt trời, đồng thời phủ lên đám người bên dưới. Lâm phu nhân và Tôn Cầm ngẩng đầu, thấy trên trời có một con diều hâu gỗ cao bằng nửa người, phần thân làm từ cây trúc, trông vô cùng mỏng manh, đôi mắt được vẽ lại có thể chuyển động như thật. Lúc này, đôi mắt đó đang nhìn chằm chằm đỉnh kiệu phía dưới, đôi cánh đập mạnh tạo ra gió.
Thành Chương nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn xốc mành kiệu ngó đầu ra. Diều hâu gỗ thấy hắn thì kêu “chiêm chiếp”, cúi mình lao xuống đậu bên cạnh kiệu. Thành Chương đi ra khỏi kiệu, đưa tay lên sờ cái đầu trơn nhẵn của con diều hâu gỗ: “Ngươi đang tìm ta sao?”
Con diều hâu gỗ kêu lên vài tiếng như đang đáp lại hắn. Vì thế Thành Chương lại hỏi: “Ngươi muốn cõng ta lên núi ư?”
Lần này con diều hâu gỗ không trả lời, nó cúi người xuống trước mặt Thành Chương, đồng thời đưa cánh ra, hiển nhiên ý bảo hắn bò lên. Thành Chương nhìn thân mình bằng trúc của nó thì có chút do dự. Lúc này, Lâm phu nhân vội đi tới kéo tay áo hắn: “Không được, ngộ nhỡ ngã xuống thì sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội nhưng không mất đi sự non nớt truyền tới từ trên đỉnh núi: “Thành Chương, nếu muốn chữa bệnh nặng thì leo lên con diều hâu này, đến Tam Tô quán tìm ta”
“Không sai, không sai, đây chính là giọng của vị cao nhân kia” Tôn Cầm kích động bắt lấy tay Lâm phu nhân: “Nàng ấy căn bản không biết hôm nay chúng ta sẽ tới đây, nhưng lại gọi được tên Thành Chương, còn phái diều hâu tới đón hắn. Cô cô à, khả năng bệnh của Chương nhi có cơ hội chữa khỏi rồi”
Lâm phu nhân vẫn có chút do dự, Thành Chương lại kiên định sải bước ngồi lên con diều hâu: “Đi thôi, con đã chịu đựng căn bệnh này đủ rồi. Hôm nay coi như đánh bạc một phen, cho dù có ngã chết thì con cũng không hối hận”
Diều hâu gỗ khẽ kêu lên một tiếng, nó bay là là mặt đất một chút rồi lập tức bay lên cao, nương theo triền núi mà bay lên đỉnh núi. Thành Chương hít một hơi khí lạnh đầy ẩm ướt trên núi, kỳ lạ là hắn lại không hề ho khan như ngày thường. Hắn vui mừng há mồm hít sâu vài hơi, muốn ghi nhớ cảm giác tự do này vào lòng.
Bay chưa đến một khắc thì con diều hâu đã lên đến đỉnh núi. Nó chậm rãi hạ xuống, dừng trước một tòa đạo quán cũ nát. Chân Thành Chương có chút bủn rủn, lúc hắn leo xuống diều hâu gỗ thì suýt chút nữa đã ngã xuống đất. Cũng may có một đôi tay duỗi ra, đỡ lấy tay hắn rồi đưa hắn vào bên trong đạo quán.
Vào đạo quán, hắn mới phát hiện người kéo mình chính là một vị đạo cô trẻ tuổi. Hắn đang định cảm ơn nàng ta thì có người đi từ trong viện ra, liên tục gọi đạo cô kia là “sư phụ”.
Thành Chương nhìn thẳng vào nàng ta, bỗng nhiên quỳ xuống đất lạy: “Đại sư, ta bị bệnh hiểm nghèo nhiều năm, sống không bằng chết, kính xin người thu ta làm đồ đệ, cứu ta một mạng. Ngày sau Thành Chương sẽ báo đáp ân tình của người”
Cửu Hiền Nữ nở nụ cười: “Trị bệnh cứu người là việc của người hành y, ta chỉ có thể dạy ngươi dốc lòng tu hành, loại bỏ tâm ma. Nếu được vậy thì thân thể ngươi thanh tịnh, tự nhiên bệnh tình sẽ chuyển biến tốt hơn”
Lâm Thành Chương vốn đã bị bệnh tật giày vò đến mức muốn chết nhưng hôm nay được nhìn thấy bản lĩnh của Cửu Hiền Nữ, nên quả thực giống như bắt được niềm hy vọng, liên tục dập đầu: “Sư phụ nói rất đúng, về sau đồ đệ nhất định sẽ tuân theo lời dạy của sư phụ”
Cửu Hiền Nữ vui mừng gật đầu, bảo Nguyên Khánh dẫn hắn vào trong thay quần áo. Thành Chương thay đạo bào rồi đi ra thì Lâm phu nhân và Tôn Cầm mới thở hổn hển đi vào Tam Tô quán. Lúc thấy dáng vẻ này của hắn, họ vui mừng khôn xiết, liên tục cảm tạ Cửu Hiền Nữ. Trước khi đi, họ để lại hai cái rương đầy ngân phiếu, mặc cho đám Nguyên Khánh có từ chối thế nào cũng không chịu mang về.
Nhìn theo bóng mẫu thân dần đi xa, Thành Chương cung kính hỏi: “Sư phụ, bây giờ đồ nhi nên làm gì?”
Cửu Hiền Nữ không trả lời hắn mà nhìn chằm chằm hai rương ngân phiếu, một lúc lâu sau vẫn không rời tầm mắt.