Tân An Quỷ Sự

Chương 181: Cung trường nhạc

Chương Trước Chương Tiếp

“Chúng là chỉ ai vậy?”Phụ thân của Từ Sơn ngơ người một lúc: “Chắc là sư huynh, sư đệ cùng sư phụ của Sơn nhi trong đạo quán chứ còn ai nữa?”

“Ông cụ, đạo quán kia ở đâu thế?”

“Ngay trên thượng nguồn sông, hình như gọi là cung Trường Nhạc gì đó”



Cổng của cung Trường Nhạc bị đẩy ra, cột đá bị gãy, xác thành cung hùng vĩ lặng lẽ đứng trong hoàng hôn, trông có vẻ hiu quạnh lạ thường.

Trịnh Vinh Hoa dẫn đầu một đội nha dịch đi vào, vừa đi vừa phủi mạng nhện dính trên áo bào: “Đại nhân, đã lâu rồi không có ai tới đây, ngài xem cỏ dại khắp sân đã mọc cao tới nửa người rồi”

Lưu Tự Đường theo sát phía sau đi vào rồi bảo nha dịch kiểm tra từng phòng một để xem có manh mối nào liên quan đến vụ án hay không. Hắn ta lấy trường kiếm gạt cỏ dại trong sân ra, cẩn thận kiểm tra từng tấc một, không muốn bỏ qua bất kỳ điểm đáng nghi nào.

Trịnh Vinh Hoa thấy hắn ta tự đi thăm dò nên cũng ngại bản thân nhàn rỗi, bèn đi theo sau lưng Lưu Tự Đường, vừa câu được câu chăng tán gẫu vừa tùy ý nhìn cỏ dại đầy sân. Lưu Tự Đường bị hắn ta làm cho bực mình, vừa định tìm cớ đuổi hắn đi thì chợt nuốt lại lời trong miệng xuống, nhìn Trịnh Vinh Hoa rồi ra sức nháy mắt với hắn ta.

Trịnh Vinh Hoa sửng sốt rồi cũng tự chớp mắt vài cái, suy đoán xem rốt cuộc cái chớp mắt này là có ý gì? Lưu Tự Đường thấy hắn ta không hiểu nên nhếch miệng về phía bên phải một cái, ý bảo hắn nhìn xuống dưới chân.

Cái này lại càng khiến Trịnh Vinh Hoa mơ hồ hơn, hắn cũng nhếch miệng vài cái rồi thăm dò cười hỏi: “Đại nhân, có phải trên núi hơi lạnh nên ngài thấy cơ thể khó…”

Còn chưa nói được chữ “chịu”, khóe mắt chợt nhìn thấy dưới chân có một thứ sặc sỡ trơn nhẵn đột nhiên vọt về phía cổ tay của mình. Trịnh Vinh Hoa “A” một tiếng, lúc này mới phát hiện thứ kia là một con rắn lớn màu cam đen, nhưng hắn ta không kịp tránh né, thân rắn giống như một tia chớp vọt lên, sắp để lại hai vệt máu trên cổ tay của hắn. Đúng lúc này, một tia sáng màu xanh bổ xuống ngay sát ống tay áo của hắn ta khiến ống tay áo bị cắt mất một nửa rồi rơi xuống đống cỏ dại chung với đầu rắn.

Nhìn đầu rắn dữ tợn trong cỏ, chân Trịnh Vinh Hoa lập tức mềm nhũn, hắn ta ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu vẫn không dậy nổi. Lưu Tự Đường tra kiếm Thanh Phù vào vỏ kiếm rồi đưa tay kéo hắn ta lên: “Trịnh đại nhân, chúng ta vẫn nên đến chính điện chờ thôi, nơi này cỏ cao, nếu lại có một con rắn bất chợt xông ra thì ta sợ mình không cẩn thận mà chém đứt cánh tay của Trịnh đại nhân mất”

Ý mỉa mai trong lời nói hết sức rõ ràng, nhưng bây giờ Trịnh Vinh Hoa cũng không chú ý nhiều như vậy, hắn ta lập tức đi tới chính điện rồi ngồi xuống trên mặt đất đầy tro bụi mà thở hổn hển không ngừng.

Đám nha dịch lần lượt tập trung lại, ai nấy cũng đều im lặng lắc đầu, mọi người tập hợp xong thì Lưu Tự Đường thản nhiên hỏi một câu: “Không phát hiện gì sao?”

“Bẩm đại nhân, trong chính điện và điện kế đều chỉ có một ít vật dụng hàng ngày, không có gì kỳ lạ cả”

Lưu Tự Đường gật đầu: “Nhưng ta thì có đấy” Nói xong, hắn ta lập tức sải bước đi ra ngoài cửa, khua kiếm Thanh Phù ở phía trước, nhẹ nhàng đảo qua mặt đất, để lộ ra thứ được giấu dưới đám cỏ dại”

Nhìn thấy dấu vết đen tròn, hộ vệ bên cạnh hắn là Hàn Uy dẫn đầu kêu lên: “Đây là dấu vết bị lửa đốt”

Lưu Tự Đường tỏ ý khen ngợi mà gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa trong sân không chỉ có một dấu vết như này” Nói xong, hắn lấy kiếm Thanh Phù chém sạch hết mấy bụi cỏ dại bên cạnh: “Chỗ này, chỗ này, cả chỗ đó nữa, tổng cộng có bảy tám chỗ” Hắn ngước mắt lên, đáy mắt toát lên tia sáng lập lòe: “Nên ta đoán nơi này từng có vài cái lò sắt”

“Lò sắt? Mấy tên đạo sĩ đó cần nhiều bếp lò như vậy để làm gì?” Dường như cuối cùng Trịnh Vinh Hoa cũng tỉnh lại trong nỗi khiếp sợ, khôi phục lại thói quen nói nhiều.

“Đây không phải lò sắt bình thường, mà là lò luyện đan, từ xưa đã có đạo sĩ luyện đan rồi, nhưng ta không hiểu tại sao người trong đạo quán lại phải tốn nhiều công sức như vậy để chuyển lò luyện đan đi, chỉ để lại mấy vết đen như này thôi. Còn con rắn độc kia…”

Trịnh Vinh Hoa lấy lại tinh thần: “Con… Con rắn kia làm sao thế?”

Lưu Tự Đường nhìn hắn một cái: “Trong núi có nhiều rắn là rất bình thường, nhưng con rắn vừa nãy lại không có răng”

“Thế mà lúc nãy ngài còn nháy mắt với ta, làm ta sợ đến mức suýt thì mất nửa cái mạng rồi” Nói xong, Trịnh Vinh Hoa phát hiện bản thân nhất thời xúc động, còn dám hét lên với Lưu Tự Đường, trên mặt hắn ta hết xanh rồi lại trắng: “Đại nhân, hạ quan… Hạ quan không có ý đó”

Lưu Tự Đường không để sự vô lễ của Trịnh Vinh Hoa ở trong lòng, hắn ta nhặt đầu rắn trên mặt đất lên rồi lẩm bẩm: “Rõ ràng răng này không phải bị rụng, mà là bị nhổ đi, là ai mà lại nhổ răng của rắn độc chứ? Rốt cuộc hắn cần con rắn độc không có răng này để làm gì?”

Không ai trả lời vấn đề này của hắn ta, trên núi dần nổi gió khiến cỏ dại khắp sân rung lên xào xạc, Trịnh Vinh Hoa quấn áo choàng: “Đại nhân, hay là chúng ta đi thôi, kẻo ngài lại nhiễm lạnh rồi ốm mất”

Lưu Tự Đường liếc xéo hắn ta một cái: “Bản án ở Quỳ Châu có ghi chép về chủ nhân của cung Trường Nhạc này không?”

“Chuyện này… Thuộc hạ phải trở về kiểm tra mới biết được”

Lưu Tự Đường gật đầu: “Hôm nay về phủ trước, khi nào tìm được chủ nhân của đạo quán thì chúng ta lại tính đến bước tiếp theo”

***

Tôn Cầm và Lâm phu nhân ngồi ở cạnh bàn vừa ăn trái cây vừa nói chuyện, Lâm Thành Chương đi từ cửa vào rồi hành lễ với Tôn Cầm: “Biểu tỷ, trời lạnh như vậy mà tỷ còn tới đây, lần này ở lại mấy ngày rồi hẵng đi”

Tôn Cầm vội đỡ Lâm Thành Chương ngồi xuống ghế: “Đằng nào mỗi năm đều phải tới một chuyến, mang cho các ngươi nếm thử mấy món ăn thôn quê trên núi, lúc bé đệ thích thịt hươu nhất, lần này tỷ mang nửa con hươu tới để bồi bổ cho đệ đó” Nàng ta kéo tay Thành Chương: “Đệ phải mau khỏe lại đấy, đừng phụ lòng cô cô, bà ấy vì đệ mà tan nát cõi lòng rồi”

Thành Chương vừa định nói chuyện thì ngực lại khó chịu, sau đó ho khan một trận, khiến hắn ta ho đến nỗi không thở nổi. Thấy thế, Lâm phu nhân hoảng sợ, vội vàng sai đám sai vặt đưa hắn về phòng. Thành Chương liên tục xua tay: “Mẹ, con không sao, hai tỷ đệ bọn con lâu ngày không gặp, con còn chưa tâm sự với biểu tỷ xong mà”

Tôn Cầm vội khuyên nhủ: “Đệ đi nghỉ trước đi, tỷ nói chuyện với cô cô xong sẽ tới tìm đệ, từ nhỏ đệ đã nghe lời tỷ nhất mà, mau đi đi”

Thành Chương cười khổ gật đầu, được đám sai vặt dìu xuống. Tôn Cầm nhìn gương mặt đầy lo lắng của Lâm phu nhân bèn thăm dò hỏi: “Bệnh của Thành Chương vẫn không khá lên”

Nghe vậy, Lâm phu nhân không nhịn được mà rơi hai hàng nước mắt, bà ta nắm lấy tay Tôn Cầm: “Tiểu Cầm à, bình thường cô cô không dám nói lời này với ai đâu, nhưng cô cô yêu thương con như con gái ruột, hôm nay cũng nói thật với con, e là biểu đệ của con sẽ không thể trị khỏi được”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)