Tân An Quỷ Sự

Chương 180: Từ sơn

Chương Trước Chương Tiếp

Trịnh Vinh Hoa nghe thấy hắn ta nói một tràng thì sững sờ: “Đại nhân, mấy đường nhỏ này nói lên điều gì?”“Chì thiếc bám trên xương cốt sẽ hình thành đường nhỏ như thế này, cho nên nó là một chứng cứ quan trọng chứng minh những người này trúng độc”

“Vậy nên những người này chết vì độc của chì thiếc sao?” Trịnh Vinh Hoa bái phục gật đầu lia lịa, hắn ta đang định nịnh nọt tiếp thì lại bị Lưu Tự Đường cắt ngang.

“Trịnh đại nhân, đêm nay phải làm phiền ngươi và thuộc hạ gõ cửa từng nhà ở mấy thôn quanh đây, hỏi xem có phải có người mất tích từ hai năm trước hoặc là chưa từng về nhà không, nếu như có, hãy bảo người nhà đến xác nhận hài cốt, việc này cần phải làm ngay, không được chậm trễ”

“Thuộc hạ nhất định sẽ làm theo, nhưng đại nhân, nơi đây hoang vu hẻo lánh, hay là ngài về thành nghỉ ngơi trước, lúc nào có kết quả thuộc hạ sẽ sai người thông báo”

Lưu Tự Đường khua tay: “Không cần phiền phức như thế, tối nay ta sẽ nghỉ tạm ở nhà người ta là được, khi nào có kết quả ngươi phải báo cáo ngay lập tức, không được chậm trễ thời gian”

Đêm đã khuya nhưng Lưu Tự Đường lại trằn trọc trên giường không ngủ được, hắn ta nghĩ đến hai mươi mấy thi thể trong lều rau kia, rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại: Một vụ án giết người có quy mô rộng như vậy nhưng tại sao những người ở mấy thôn này lại không hay biết? Hung thủ còn thông minh chôn thi thể trong mồ, nếu không phải đột nhiên xảy ra một cơn lũ như vậy, có thể nói là đã ngăn chặn hoàn toàn khả năng bị người ta phát hiện. Hung thủ xảo quyệt như vậy, rốt cuộc hắn ta là ai? Hắn ta có ân oán gì với những người này mà phải đẩy họ vào chỗ chết?

Đang nghĩ ngợi, hắn ta cảm thấy một bên đầu đau nhói, cơn đau rất dữ dội. Không lâu sau, đường gân xanh trên huyệt thái dương bên trái bỗng nhiên nổi lên. Vốn dĩ Lưu Tự Đường chưa ăn tối, đột nhiên lại bị dày vò như vậy khiến hắn ta cảm thấy buồn nôn, bò dậy đi ra ngoài sân, phun thẳng một ngụm nước đắng với chua ra. Hắn ta ôm ngực thở dốc một lúc lâu, lúc này mới đi đến lu nước bên cạnh, múc một gáo nước uống bốn, năm ngụm.

Đang chuẩn bị quay về phòng thì lại nghe thấy tiếng khóc “hu hu” sau lưng, tiếng khóc rất nhỏ và ngắt quãng. Cơn gió thổi qua, tiếng khóc nhanh chóng biến mất không dấu vết. Hắn ta quay đầu lại, nhìn thấy trong phòng mình có một bóng người mơ hồ, không nhìn rõ vẻ bề ngoài, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra hắn mặc một bộ y phục màu xanh lam, giơ một cánh tay lên với Lưu Tự Đường: “Về nhà… về nhà…”

Lưu Tự Đường bước lên trước vài bước, thấy gương mặt rất mờ của hắn, hắn ta bèn biết mình gặp ma lúc nửa đêm, bèn nghiêm mặt nói: “Nói với ta, là ai đã hại chết ngươi, ta có thể giải oan cho ngươi, đưa linh hồn ngươi về quê nhà”

Nghe thấy vậy, bóng người đó khẽ lung lay, nói không liền mạch: “Hắn… hắn…”

“Hắn là ai?”

Bóng người đó không nói gì nữa, cơ thể đột nhiên bị gió thổi đung đưa, tựa như lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi.

“Nếu ngươi sợ, không dám nói thì hãy viết ra” Lưu Tự Đường nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

Người đó nghe thấy thế bèn ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng vạch trên mặt đất.

Cửa viện “ầm” một tiếng bị người ta mở ra, Trịnh Vinh Hoa thở hổn hển chạy vào: “Đại nhân, tìm được rồi, trong thôn đúng là có người mất tích vào hai năm trước”

Lưu Tự Đường bị hắn ta làm cho sửng sốt, nhìn vào trong phòng, lại không thấy bóng người kia đâu nữa. Hắn ta bước nhanh vào trong phòng, nhìn thấy vệt nước đọng trên mặt đất chưa kịp khô, vệt nước quanh co tạo thành một chữ: Trường.

“Trường” Hắn ta đọc chữ đó, trong lòng nghiền ngẫm hết lần này đến lần khác.

“Đại nhân, ngài nghe thấy ta nói gì không? Trong thôn có người mất tích vào hai năm trước” Trịnh Vinh Hoa đứng cạnh hắn ta lặp lại lần nữa.

“Ta không điếc, đương nhiên nghe thấy” Lưu Tự Đường bực mình ngắt lời hắn ta, trong lòng thầm trách hắn lỗ mãng, nếu như hắn ta đến chậm một chút, chưa biết chừng oan hồn kia đã viết xong rồi: “Là người nhà ai?”

“Người đó tên là Từ Sơn, sau khi rời khỏi nhà cách đây ba năm thì vẫn chưa trở về”

“Mất tích lâu như vậy, tại sao người nhà của hắn không báo quan?”

“Từ Sơn say mê tu đạo, trước khi đi từng nói với người nhà mình muốn tu hành với sư phụ, có thể mãi mãi cũng không trở lại, cho nên người nhà mới không báo quan”

“Tu hành?” Lưu Tự Đường lặp lại hai từ này, lập tức quay đầu lại nhìn Trịnh Vinh Hoa: “Người nhà của Từ Sơn đã tới chưa?”

“Họ đang chờ ở ngoài cửa”

Lưu Tự Đường đi theo Trịnh Vinh Hoa ra khỏi cửa viện, nhìn thấy một đôi vợ chồng già đang chờ bên ngoài. Hai người đều khom lưng, hai tay co lại trong cổ tay áo bị rách. Gió nổi lên, hai thân hình già nua run rẩy theo gió như những chiếc lá khô héo trên cành cây.

Lưu Tự Đường không đành lòng, bước nhanh tới trước mặt hai người: “Lão nhân gia, mời vào bên trong ngồi”

Cha Từ Sơn ngẩng đầu lên: “Đại nhân, nghe nói hài cốt được đào trong mộ có khả năng là Sơn nhi nhà ta, ngài hãy cho ta đi xem thử đi”

“Nhưng những hài cốt đó chỉ còn lại xương cốt, e là không phân biệt được”

Mẫu thân Từ Sơn đột nhiên khóc nấc lên: “Nếu là Sơn nhi, ta nhất định có thể nhận ra, hắn không giống người khác, lúc sinh ra đã có thêm một ngón tay, đại nhân, xin ngài hãy cho bọn ta đi xem một chút”

***

Nghe thấy tiếng gào khóc chấn động lòng người từ trong lều rau truyền tới. Lưu Tự Đường biết thân phận của một trong những hài cốt đó đã được xác nhận. Hắn ta đứng bên ngoài, im lặng chờ đợi tiếng khóc yên tĩnh lại, lúc này mới đi vào trong.

Cha mẹ Từ Sơn ngã gục trên mặt đất, đang nhỏ giọng nức nở, nhìn thấy Lưu Tự Đường đi vào, họ vừa quỳ vừa bò đến trước mặt hắn ta, kéo vạt áo hắn: “Đại nhân, tiểu nhi chết oan uổng quá, xin đại nhân làm chủ cho tiểu nhân”

Lưu Tự Đường đỡ hai người đứng lên: “Lão nhân gia, trước khi đi Từ Sơn đã từng nói với hai người là đi đâu không?”

Phụ thân Từ Sơn lau nước mắt: “Bởi vì đứa trẻ này từ lúc sinh ra đã nhiều hơn người khác một ngón tay nên luôn bị những đứa trẻ khác chê cười. Sau khi lớn lên thì một lòng muốn luyện công, tu đạo để không bị người khác ức hiếp nữa. Mới vài năm đầu thì vẫn tốt, mỗi năm nó đều đi đến đạo quán ở vài tháng. Sau khi trở về, cơ thể cũng cường tráng hơn nhiều, tính cách cũng cởi mở hơn trước. Bọn ta thấy nó như vậy nên rất vui mừng thanh thản. Nhưng về sau, thời gian nó rời khỏi nhà ngày càng lâu, một năm cũng không ở nhà được mấy ngày mà lúc nào cũng rầu rĩ, không vui. Lần nào hỏi nó bị làm sao, nó cũng đều lảng tránh không chịu nói. Nhưng lần cuối cùng rời khỏi nhà, nó lại tiết lộ với bọn ta một vài chuyện”

“Hắn nói gì?”

“Hôm đó nó rất vui, khác hẳn với cả năm cứ buồn bực suốt. Ta hỏi nó có chuyện gì mà vui vậy, nó nói có một chuyện làm chúng đau đầu nhiều năm cuối cùng cũng giải quyết xong. Còn nói cái gì mà trời xanh không phụ người có lòng, nước chảy cũng có thể khiến đá mòn gì đó. Những cái khác thì nó không nói, chỉ nói lần này phải đi rất lâu, cũng có thể sẽ không về nữa, bảo bọn ta đừng bận lòng”

Lưu Tự Đường chăm chú nhìn ông: “Lão nhân gia, vừa nãy ông nói “chúng” à?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)