Lần đầu tiên Hoa Cô nghiêm túc quan sát vị cô nương mắt phượng mày ngài, dáng người yểu điệu trước mắt này. Đây cũng là lần đầu tiên bà ta phát hiện trong đôi mắt của Yến Nương mang theo nét chững chạc hoàn toàn không tương xứng với độ tuổi. Khí chất đó khiến một kẻ lăn lộn trong giang hồ và quan trường nhiều năm, qua lại với cả hai bên chính tà như bà ta cũng có phần mất tự tinChẳng lẽ nàng đã phát hiện ra chuyện gì rồi sao? Nếu không… vì sao lại nhắc nhở bà ta không nên làm lớn chuyện? Ánh mắt Hoa Cô tựa như hai thanh đao sắc bén, hận không thể mổ bụng Yến Nương ra xem cẩn thận từ trong ra ngoài. Thế nhưng, một lát sau, bà ta cũng bình thường trở lại. Cô bé trước mắt này còn chưa đầy hai mươi tuổi, hơn nữa lại không phải là hoàng thân quốc thích, chẳng qua là suy nghĩ trên lập trường của bản thân nên nàng mới nói như vậy thôi, không có gì đặc biệt cả. Huống hồ bà ta là người như thế nào chứ? Đi qua đi lại dưới chân hoàng đế bao nhiêu lần bà ta còn không sợ, mà lại đi sợ một cô gái trẻ như thế này sao?
Vì vậy, bà ta hắng giọng, nói: “Cô nương nói đúng, ta sẽ sai người khóa kỹ cửa, cô nương cứ về phòng chờ ta, một lát nữa ta sẽ trở về”
Thấy bóng dáng Hoa Cô xa dần, Yến Nương mới ngẩng đầu nhìn về phía hòn non bộ. Nàng phát hiện Trình Mục Du đã không còn ở đó. Nàng biết, với sự khôn ngoan của hắn thì ngay lúc nghe nàng nói chuyện đã biết phải đi ra khỏi lầu Thê Phượng từ chỗ nào rồi. Từ sâu trong sân trong truyền ra vài tiếng quạ đen ủ rũ, Yến Nương đứng tại chỗ, nheo mắt lẳng lặng nghe trong chốc lát sau đó dựa theo lời nói của Hoa Cô đi về căn phòng mà bà ta bảo.
***
Ánh trăng lại một lần nữa hắt xuống cửa sổ và ngọn cây. Hoắc Thanh Minh nhìn đồ ăn đầy bàn, nước mắt không cầm được lại chảy xuống. Hôm nay cúng bảy ngày đầu cho Tiểu Phu, nghe nói vào ngày này, người đã mất sẽ về nhà gặp người thân mình lần cuối để nói lời tạm biệt với mọi thứ trên thế gian. Cho nên, từ trưa Hoắc Thanh Minh đã lệnh cho các bà mụ và nha đầu trong phủ chuẩn bị đồ ăn mà lúc còn sống Tiểu Phu thích ăn nhất, để trong bữa cơm tối ông có thể đoàn tụ với hồn phách của con gái.
“Lão gia, ăn chút cháo đi” Hứa tổng quản đón lấy một bát cháo mà nha đầu bưng đến, thổi nguội rồi đưa đến trước mặt Hoắc Thanh Minh.
Hoắc Thanh Minh khoát khoát tay: “Ta không đói bụng, bảo người làm lấy bộ bát đũa tiểu thư thường dùng đến đây. Con bé về nhà ăn cơm, không thể đến bộ đồ ăn cũng không có được”
“Các ngươi làm việc kiểu gì thế?” Hứa tổng quản lớn tiếng hỏi nha đầu đứng sau lưng, “Còn không mau đem bát đũa của tiểu thư đến đây”
Nha đầu kia giật mình sợ hãi, vội đáp lời rồi đi xuống bếp. Không bao lâu sau nàng ta đã đem cái bát sứ Thanh Hoa nhỏ mà Tiểu Phu hay dùng lên.
Thấy nàng ta do do dự dự đứng ở bên bàn, chần chừ không để bát xuống, Hứa tổng quản mất kiên nhẫn nói: “Làm sao vậy? Việc đơn giản như vậy cũng làm không xong”
“Lão gia, tổng quản,” nha đầu kia lắp bắp cầm cái bát nói, “bát của tiểu thư… bát… nứt mất rồi”
Nghe một câu này, Hoắc Thanh Minh đang phiền muộn cũng lấy lại tinh thần. Ông chộp lấy cái bát trước mặt, phát hiện một vết nứt dài từ miệng bát đến đáy bát. Lúc này, ông đứng lên, đặt mạnh cái bát lên bàn, hai mắt không ngừng tìm kiếm từ trong ra ngoài phòng: “Tiểu Phu, là con sao? Là con đã trở về đấy sao?” Ông rời bàn, luôn miệng lẩm bẩm: “Cha biết con không cam lòng ra đi, biết con bị người phụ nữ độc ác kia hại chết. Con yên tâm, cha đã giao ả ta cho quan phủ, nhất định phải để ả ta đền mạng cho con mới được. Tiểu Phu, nếu con có linh thiêng thì ở âm tào địa phủ đừng bao giờ buông tha cho ả ta, để ả ta vĩnh viễn không được siêu sinh…” Ông nói bằng giọng điệu dữ dằn, hoàn toàn không chú ý tới Hứa tổng quản ở bên cạnh sớm đã run rẩy, phải đỡ góc bàn mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
Đêm đã khuya, một đám người cùng Hoắc Thanh Minh canh trước bài vị của Tiểu Phu. Theo tập quán cũ, đêm nay nến trong linh đường phải luôn cháy, mọi người đều phải thức trắng đêm mà canh, nếu không linh hồn của Tiểu Phu sẽ không tìm được đường về nhà.
Hứa tổng quản lại không ở trong phòng. Lúc này, hắn ta đang đứng trong một căn nhà bỏ hoang cách Hoắc gia không xa, xoa tay đi tới đi lui. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống bả vai của hắn, kéo dài cái bóng trở nên kì quặc trên mặt đất. Trên mặt hắn ta hiện lên vẻ âu lo, chốc chốc lại quay đầu lại nhìn về phía cửa lớn không bị khóa như đang chờ người nào đó đến.
Cuối cùng, cổng lớn cũng phát ra tiếng “kẽo kẹt” mà hắn ta chờ đã lâu. Vân Oanh xuất hiện ở cổng tò vò, khuôn mặt nàng ta chìm trong bóng tối khiến người ta không thể thấy rõ biểu cảm.
“Nàng về rồi, sao lại lâu vậy?” Hứa tổng quản vội vàng đi đến nắm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Vân Oanh.
“Hôm nay cúng bảy ngày đầu cho Tiểu Phu, trong phủ có rất nhiều việc cần phải chuẩn bị…”
“Được rồi, đến lúc này rồi thì còn trong phủ với không trong phủ cái gì nữa,” Hứa tổng quản mất kiên nhẫn cắt ngang lời nàng ta, sau đó lén lút nhìn xung quanh như sợ có ai đó nhìn thấy. Hắn ta ghé sát vào tai Vân Oanh, khẽ bảo: “Nàng… có cảm thấy có gì đó hơi bất thường không?”
“Hơi bất thường?” Vân Oanh liếc mắt nhìn hắn ta: “Bất thường chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng bất thường,” Hứa tổng quản đột nhiên lớn tiếng, mà tiếng vang cũng khiến chính hắn ta giật mình. Cả người hắn ta run lên bần bật, hắn nhìn xung quanh nói: “Ta luôn cảm thấy những việc lạ cứ đang liên tục diễn ra. Giống như hôm nay, cái bát Tiểu Phu thường dùng tự dưng nứt ra. Nó được để ở phòng bếp, không ai động đến thì làm sao mà nứt được chứ? Còn nữa, vừa rồi ta đi ra cửa, lại nhìn thấy gạo rơi vãi đầy đất, lại còn có vết… vết chân trẻ con! Nàng nói xem, có phải Tiểu Phu đã trở lại, có phải cô bé trở về trả thù chúng ta không?” Hắn ta càng nói càng kích động, giọng cũng càng ngày càng dồn dập, cuối cùng còn lôi kéo tay áo Vân Oanh khiến nàng ta không thể đứng thẳng nổi.
Vân Oanh rưng rưng nước mắt, nàng ta ôm mặt khẽ nức nở: “Ta không muốn… ta không hề muốn hại chết cô bé, nhưng ta thật sự sợ cảnh nghèo túng quá rồi. Ta cũng bơ vơ không nơi nương tựa quá lâu rồi, người phụ nữ kia vừa vào cửa đã coi ta như cái đinh trong mắt. Nếu bị ả ta đuổi ra khỏi phủ thì ta…” Nàng ta đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hướng về phía ánh trăng mà dập đầu: “Tiểu Phu, ngươi tha thứ cho ta, tha thứ cho ta…”
Hứa tổng quản kéo Vân Oanh từ dưới đất lên, vẻ mặt hắn ta trở nên kiên nghị tự bao giờ. Hắn ta nắm chặt tay Vân Oanh: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta rời khỏi nơi này đi. Chúng ta đến một nơi không có ai biết, làm lại từ đầu, cũng quên luôn chuyện này. Không giấu gì nàng, mấy năm qua ta đã tích góp được không ít bạc, ta đảm bảo với nàng sau này sẽ cho nàng một cuộc sống yên ổn, bảo đảm quãng đời còn lại của nàng sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc. Vân Oanh,” ông ta ôm chặt dần, ánh mắt trở nên sâu xa: “nàng đi cùng ta, được không?”