Hai đôi chân trong số đó “nhìn” Tần Đinh một lúc, rồi quay người rời đi, đôi chân còn lại cứ đứng bên mép hố tuyết, lặng lẽ đối diện với Tần Đinh. Hắn ta cảm thấy cả người đều sởn tóc gáy, cảm giác bị một đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm quả thật còn rét lạnh hơn ngã vào trong hố tuyếtĐột nhiên, đôi chân đó bước lên trước một bước, chậm rãi ngồi xổm xuống, trượt xuống dọc theo rìa xuống đáy hố tuyết, đứng “mặt đối mặt” với Tần Đinh.
Tần Đinh không muốn khoanh tay chờ chết, hắn ta lấy một lá bùa màu vàng từ trong hầu bao ra ném về phía trước. Còn mình thì nhanh chóng quay người lại nhảy lên, mắt thấy nửa người đã vọt ra ngoài hố nhưng chỗ mắt cá chân bất thình lình bị siết chặt, cả người bị lôi trở lại đáy hố. Lực quả thật rất lớn, chấn động đến mức tuyết bên trên đều trượt vào trong, lấp đầy nửa hố.
Tiếng gào thét của Tần Đinh truyền từ đáy hố ra ngoài, vô cùng thê thảm, khiến những động vật ngủ đông trong rừng đều giật mình tỉnh dậy. Một con chim sẻ kêu lên và bay lên khỏi cành cây, vỗ cánh khiến tuyết ở trên cành rớt xuống, rơi trên áo bào hoa lệ của Cửu Hiền Nữ rồi nhanh chóng tan mất.
Nàng ta thản nhiên nhìn đáy hố, khẽ nhíu mày: “Hầy, xem ra so với cống phẩm thì người sống vẫn hấp dẫn hơn, thôi được, thôi được”
Cửu Hiền Nữ nhẹ nhàng vung tay áo quay người rời đi, bất luận giọng nói của Tần Đinh từ chói tai trở thành rên rỉ, nàng ta cũng không hề quay đầu lại.
Lúc tiếng gà gáy vang lên, Nguyên Khánh dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra, hắn ta liền cảm thấy khí lạnh phả vào mặt, may nhờ Cửu Hiền Nữ kịp thời đưa một chiếc áo choàng đến mới giúp hắn ta vơi bớt giá lạnh.
“Sư…sư phụ, thế nào rồi, tam thi xuất hiện chưa?” Nguyên Khánh run cầm cập.
Cửu Hiền Nữ không trả lời nhưng lại quay đầu về phía cái đĩa trước mặt rồi gật đầu. Nguyên Khánh nhìn sang, thấy tất cả cống phẩm trên đĩa giờ đã không còn nữa, không khỏi mỉm cười rạng rỡ rồi dập đầu vài cái trên mặt đất: “Cách của sư phụ thần kỳ quá, nếu có một ngày đồ nhi đắc đạo thành tiên, tuyệt không quên ân điển của sư phụ”
Những đồ đệ khác cũng tiến đến, người này hỏi: “Nguyên Khánh, đệ có cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, thoải mái hơn không?” Người kia hỏi: “Lúc tam thi thần đi ra, huynh có cảm giác gì?” Nguyên Khánh trả lời từng câu hỏi của họ, mấy người đàm luận vô cùng hào hứng, hoàn toàn không chú ý đến gương mặt Cửu Hiền Nữ giờ rất lãnh đạm, u ám, khác hẳn với đạo cô nhã nhặn bình thường.
***
Tại Quỳ Châu.
Lúc Lưu Tự Đường và hai hộ vệ đến phủ Quỳ Châu, huyện lệnh Trịnh Vinh Hoá đã chờ trước cửa, thấy ba người xuống ngựa, hắn ta vội vàng bước đến hành lễ: “Lưu đại nhân, cuối cùng ngài cũng tới rồi, xảy ra vụ án lớn như vậy, ta thật sự rất hoang mang lo sợ, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào, chỉ có thể thỉnh thị triều đình, ngài tới, trái tim thấp thỏm mấy ngày của ta cũng nhẹ nhõm hơn nhiều”
Lưu Tự Đường nâng tay lên, ra hiệu cho hắn ta không cần nói nữa, mấy người vào trong phủ, trà nước vẫn chưa được mang lên, hắn ta nghiêm mặt nhìn Trịnh Vinh Hoá: “Trịnh đại nhân, thánh thượng chỉ sai ta nhanh chóng tới Quỳ Châu một chuyến, vẫn mong ngươi nói rõ ràng, tỉ mỉ tình tiết vụ án”
Trịnh Vinh Hoá lau mồ hôi: “Ngài đã đi đường mấy ngày trời, hãy uống chén trà trước…”
“Không cần, Trịnh đại nhân kể về vụ án trước, nhân lúc trời chưa tối, bọn ta muốn tới hiện trường xảy ra vụ án”
“Là thế này, năm nay Quỳ Châu mưa liên miên, trận mưa tháng trước đã gây ra một cơn lũ nhấn chìm một vài thôn làng dưới chân núi. May mà ta phản ứng kịp thời, đã sơ tán thôn dân, gia súc và gia cầm ngay lập tức nên không gây ra thiệt hại gì lớn. Nhưng mấy ngày trước cơn lũ rút, thôn dân trở lại, lại phát hiện mộ phần đã bị nước lũ nhấn chìm, rất nhiều quan tài đã bị lộ ra, rải rác khắp nơi. Còn có những cái được chôn đã lâu, quan tài mục nát hết, xương cốt lộ ra bên ngoài. Những điều này cũng không phải chuyện gì lớn, mồ của tổ tiên bị phá hủy thì có thể làm lại lần nữa. Nhưng lúc thôn dân thu dọn di cốt của tổ tiên lại phát hiện trong mồ có thêm hai mươi mấy thi thể”
“Nếu bị thiệt thì ta vẫn có thể hiểu được bởi vì cũng có thứ bị nước lũ cuốn trôi, nhưng nếu nhiều hơn thì hơi kỳ lạ, người được chôn trong mồ đều nắm rõ, sao lại vô duyên vô cớ có thêm nhiều người như vậy?”
“Chứ còn gì nữa Lưu đại nhân, ban đầu hạ quan cũng tưởng họ nhầm lẫn, nghĩ có hộ gia đình nào đó đã chuyển ra khỏi thôn nên không tới nhận di cốt, nhưng khi đến hiện trường, ta mới biết mình đã đoán sai. Bởi vì hai mươi mấy thi thể này đều không được đậy kín trong quan tài mà chỉ được bọc bằng cỏ, hơn nữa nguyên nhân tử vong của họ hoàn toàn giống nhau”
“Nguyên nhân gì?” Lưu Tự Đường nghiêng người về phía trước.
Trịnh Vinh Hoá đè thấp giọng như thể sợ bị người khác nghe thấy: “Xương cốt của họ có màu đen, tất cả đều bị hạ độc”
“Còn thời gian tử vong?”
“Thi thể đã trở thành bộ xương, hạ quan đoán chắc là từ hai năm trở lên”
“Có người đến nhận hài cốt không?”
“Đã dán cáo thị, bây giờ vẫn chưa có ai đến nhận hài cốt”
Hai mươi mấy bộ hài cốt đều được đặt trong lều rau bên mồ. Như lời Trịnh đại nhân nói, những bộ hài cốt này đã trở thành những bộ xương, bên ngoài màu đen, từ xa nhìn lại như thể từng bị thiêu, khiến lòng Lưu Tự Đường hết sức khó chịu. Hắn ta vứt bỏ những liên tưởng không hay này, ngồi xổm giữa những bộ hài cốt để kiểm tra kỹ lưỡng. Thậm chí còn bất chấp lời khuyên can của thuộc hạ, tự tay cầm xương ống chân bị gãy làm đôi lên, sờ lên bề ngoài gập ghềnh của chúng.
“Đại nhân, ngài hãy bỏ xuống đi, đừng làm bẩn tay” Trịnh Vinh Hoá đứng cạnh khuyên nhủ: “Các bộ hài cốt đều đen như vậy, nguyên nhân tử vong vô cùng rõ ràng, chắc chắn là do trúng độc, chỉ là không biết kẻ nào đã độc ác ra tay, thoáng cái đã độc chết nhiều người như vậy, hơn nữa còn nghĩ ra cách nham hiểm chôn thi thể trong mồ như thế…”
Lưu Tự Đường cắt ngang lời dông dài của hắn ta: “Trịnh đại nhân, lẽ nào thi thể có màu đen thì nhất định là trúng độc à?”
Trịnh Vinh Hoá sững người: “Lẽ…lẽ nào không phải sao? Từ cổ chí kim, không phải chúng ta đều phán đoán như vậy ư?”
Lưu Tự Đường đứng lên, hơi nhíu mày: “Chỉ vì luôn lấy cách cũ làm chuẩn tắc, không đưa thêm phán đoán nên mới có nhiều vụ án oan như vậy”
Hắn ta nói rất bình thản, nhưng lòng Trịnh Vinh Hoá lại cuộn trào sóng lớn, hắn vội vàng cúi người hành lễ: “Hạ quan đã lơ là, hạ quan xin rửa tai lắng nghe, mong đại nhân chỉ rõ”
Lưu Tự Đường đưa một tay đỡ hắn ta lên: “Không phải ta cố ý làm khó ngươi, ta chỉ sợ rằng ngươi lại mắc sai lầm trong những vụ án tiếp theo, cho nên mới cần nói rõ sự thật. Thật ra Trịnh đại nhân nói không sai, quả thật những người này đều trúng độc mà chết, chỉ là xương cốt trở thành màu đen không được coi là chứng cứ, bởi vì do vị trí và cách chôn cất nên chết bình thường cũng có thể khiến xương cốt trở thành màu đen. Chỉ có điều…” Hắn ta nói, rồi đưa xương cốt đến trước mặt Trịnh Vinh Hoá: “Ngươi xem đi, có vài đường nhỏ màu xám xanh trên đó, những đường nhỏ này mới là chứng cứ trúng độc dẫn đến tử vong của họ”