Sử Kim hơi cúi đầu: “Đại nhân, hôm nay thuộc hạ vẫn tuần tra trong thành như thường lệ. Lúc đi đến ngõ Thanh Trúc chợt nghe thấy tiếng động ồn ào ở bên trong, sau khi đi vào thì phát hiện huynh đệ Chu gia đang vây quanh Nhậm Hồng ở một góc trong sân, vì thế vội vàng tiến đến ngăn lại vụ ẩu đả”“Ngươi đã xem xét rõ tình huống ở hiện trường chưa?”
“Thuộc hạ đi theo đại nhân lâu như vậy, đương nhiên biết đầu tiên phải làm gì. Tuy lúc ấy Chu Anh Lạc đã được đưa đến y quán, nhưng trên tường và trên mặt đất đầy máu của cô bé, vết máu đã khô, giống như những mảng sơn, trông rất đáng sợ, thuộc hạ cũng đã báo cáo việc này với đại nhân rồi”
Trình Mục Du gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Thùng dầu của Nhậm Hồng đâu?”
“Thùng dầu?” Sử Kim có chút khó hiểu.
“Ngươi có tìm chưa?”
“Thuộc hạ nhớ lời chỉ thị phải xem xét kỹ tất cả mọi thứ có ở hiện trường của đại nhân, đương nhiên sẽ không bỏ qua hai thùng dầu kia”
“Nhiệt độ thì sao?”
“Nhiệt độ?”
“Thùng dầu đó ấm hay lạnh?”
“Ấm… là ấm”
Trình Mục Du nhớ lại, lại nhìn về phía Nhậm Hồng: “Vừa rồi ngươi nói ngươi tự gỡ bông bọc bên ngoài thùng dầu xuống, phải không?”
Nhậm Hồng cũng không hiểu hắn hỏi chuyện này làm cái gì, chỉ thành thật trả lời: “Hiện tại thời tiết rất lạnh, ta sợ dầu đông lại thì không bán được nên đã bọc sợi bông ngoài thùng dầu. Về nhà, đương nhiên phải gỡ bông ra trước”
Trình Mục Du gật đầu: “Nhậm Hồng, ta tin Chu Anh Lạc không phải do ngươi làm hại, ngươi có thể quay về”
Nghe hắn nói vậy, người Chu gia nhất thời bùng nổ, có mấy người thậm chí còn đứng lên: “Đại nhân, sao ngài có thể để hắn ta bỏ chạy chứ, không phải hắn thì là ai, vừa rồi ngài cũng hỏi Chu lão nhân đầu ngõ rồi, ông ta nói trưa nay không có ai vào ngõ…”
“Đúng là ta đã phái người hỏi Chu lão bá nên mới có chút hoài nghi lý do thoái thác của các ngươi. Lão nhân nói trước khi sự việc xảy ra không lâu thì Nhậm Hồng mới gánh thùng dầu về, nhưng vết máu của Chu Anh Lạc đã chứng minh cô bé đã bị làm hại từ hai canh giờ trước, hơn nữa độ ấm của thùng dầu càng chứng thực suy nghĩ của ta. Thử nghĩ, một thùng dầu không có bông bọc lại, sao có thể vẫn giữ độ ấm dưới thời tiết lạnh như vậy? Những người và vật chứng đó đều chứng minh kết quả cuối cùng: Trước khi Nhậm Hồng quay về thì Chu Anh Lạc đã bị làm hại, mà Nhậm Hồng, không phải là thủ phạm”
Mặc dù người của Chu gia không muốn tin nhưng lại bị hắn nói đến mức á khẩu không trả lời được. Một lúc sau, phụ thân của Chu Anh Lạc là Chu Kiền đột nhiên quỳ xuống, sự hung hăng vừa rồi biến thành hai dòng nước mắt đục ngầu: “Đại nhân, cầu xin ngài nhất định phải bắt được kẻ gian ác đã làm hại tiểu nữ, giữ gìn lẽ phải cho thảo dân, Anh Lạc mới chỉ có bảy tuổi…”
Đôi mắt Trình Mục Du sáng ngời: “Ngươi yên tâm, kẻ đó còn dám ra tay với cả một bé gái, nếu không bắt hắn ta quy án thì không phải thành Tân An sẽ bị hắn gây náo loạn sao”
Nhậm Hồng và người của Chu gia lần lượt rời đi, phủ Tân An ồn ào cả ngày trời lúc này mới yên tĩnh trở lại. Trình Mục Du vẫn không rời khỏi công đường mà ngồi suy nghĩ một mình trước bàn. Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào, kéo dài bóng đen cô đơn của hắn. Tưởng Tích Tích đi đến: “Đại nhân, ngài vẫn phiền lòng vì vụ án ngày hôm nay sao?”
“Thoạt nhìn ba vụ án này không giống nhau, nhưng lại có mối liên hệ chặt chẽ với nhau. Toàn bộ đều là án kiện, nhưng lại không tìm thấy nghi phạm, hơn nữa, ba nghi phạm này chắc chắn không phải người thường. Vụ án của Chu gia tuy không ai nhìn thấy hiềm nghi, nhưng Chu lão gia tử lại nói không ai vào ngõ lúc trưa, có thể thấy kẻ đó tới rồi đi không dấu vết, cũng không phải là người thường” Trình Mục Du cúi đầu thở dài: “Tìm người sống thì dễ, ma quỷ thì phải tìm chỗ nào?”
“Hay là… ta đi hỏi Yến cô nương một chút? Nàng vốn am hiểu Ngũ Hành đạo háp, lại thông minh, hẳn là có thể giúp chúng ta”
Trình Mục Du ngước mắt lên: “Tích Tích, ngươi bắt đầu có cái nhìn khác đối với nàng ấy rồi. Nửa năm trước ngươi luôn nhắc ta phải đề phòng nàng, sao bây giờ gặp phải vấn đề lại nghĩ đến chuyện đi mời nàng vậy?”
Tưởng Tích Tích cười: “Tuy nàng ấy giấu rất nhiều tâm sự, nhưng đúng sai rõ ràng, tâm tư trong sáng, hơn nữa, nàng không so đo chuyện cũ mà cứu ta lúc gặp nạn, đương nhiên ta không thể có ác cảm với nàng nữa”
Trình Mục Du cười nhạt: “Nếu nàng cứu ngươi vì mục đích riêng thì sao?”
Tưởng Tích Tích mở miệng: “Đại nhân, ta đã nói rồi mà. Trò chơi giữa những người thông minh các người, ta không hiểu cũng không tham dự vào được. Ta chỉ biết, có người cứu ta thì ta sẽ không ghét bỏ nữa, đo lường được lòng người, Tưởng Tích Tích ta chỉ có thể để bản thân không hối hận, về phần người khác, ta không quản được”
Trình Mục Du đứng lên thư giãn gân cốt: “Được, chúng ta đi tìm ân nhân cứu mạng của ngươi, xem thử nàng ấy có ý kiến gì với mấy vụ án này không”
***
“Cái gì, Yến cô nương không muốn gặp ai?” Nghe Hữu Nhĩ từ chối yêu cầu của mình, Tưởng Tích Tích không khỏi có chút giật mình.
“Tâm trạng của cô nương nhà ta không tốt, ngay cả tiệm thêu cũng không mở hàng mấy ngày rồi” Hữu Nhĩ ló đầu qua khe cửa, hiển nhiên không có ý mời họ vào.
“Nhưng mà, có mấy vụ án…”
“Chẳng lẽ cô nương nhà ta không đến thì phủ Tân An không thể phá án được sao?” Hữu Nhĩ nhíu mày như khỉ: “Được rồi, các người đi nhanh đi, nồi cháo ta nấu sắp cạn rồi, không nói chuyện với các người nữa” Hắn ta nói xong, thuận tiện đóng cửa lại trước mặt hai người, tiếng đóng cửa vang lên vô cùng vang dội trong ngõ nhỏ yên tĩnh.
Trình Mục Du thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm của Tưởng Tích Tích thì hơi buồn cười: “Không cho khách vào nhà, xem ra ân nhân của ngươi cũng không nhiệt huyết lắm”
Tưởng Tích Tích xấu hổ bật cười mấy tiếng: “Dù sao Yến cô nương cũng là nữ tử, tâm trạng bất ổn cũng là chuyện bình thường, ngày mai ta lại đến tìm nàng ấy, nàng nhất định sẽ gặp ta”
Nhưng ba ngày liên tiếp, ngay cả cửa tiệm thêu mà Tưởng Tích Tích cũng không bước vào được, lí do Hữu Nhi từ chối vẫn không thay đổi: “Tâm trạng Yến cô nương không tốt”. Hỏi lại, hắn ta ngậm miệng không nói, hỏi khi nào gặp được thì hắn đáp: “Xem tâm trạng của cô nương thế nào đã”
Tóm lại, sự tự tin của Tưởng Tích Tích dần dần bị hao mòn, nàng ta cảm thấy ánh mắt Trình Mục Du nhìn mình biến thành sự thông cảm, vì thế rất hối hận ngày đó đã mạnh miệng trước mặt hắn.
Ba vụ án vẫn không có thêm bất cứ manh mối nào, sau khi bức chân dung được treo lên, người vây xem khá nhiều nhưng không một ai đến báo án, tất cả mọi người đều bàn tán trong thành Tân An có yêu quái, lòng người cũng vì bức chân dung này mà trở nên bất ổn. Cũng may sau đó vài ngày không có thêm vụ án nào, cho nên tâm trạng lo lắng của mọi người dần chuyển thành tò mò, đều đang bàn tán rốt cuộc mấy nghi phạm này là yêu quái phương nào.
Hôm nay, Hữu Nhi mua đồ ăn từ bên ngoài quay về, vừa vào cửa đã thấy Yến Nương một tay cầm vò rượu, một tay cầm chén rượu ngồi uống trong sân. Hắn ta chợt thấy buồn bực trong lòng, đi qua giật chén của nàng: “Sáng sớm đã uống như vậy, cô đang chuẩn bị làm thần tiên sao?”