Thì ra người đi phía sau Cửu Hiền Nữ chính là Đức Lượng, là học trò của Tần Đinh, hắn ta tuân lệnh của sư phụ tìm hiểu về chuyện Trình Giảo Kim bị giết giữa đường, nên mới theo dõi từ lúc đó tới giờHắn đi theo Cửu Hiền Nữ vào rừng, thấy nàng không đi đường núi mà đi đường suối, quần áo tung bay theo gió, không bị nước suối bắn ướt chút nào. Đức Lượng nghĩ thầm trong lòng: Cửu Hiền Nữ vẫn còn nhỏ mà tài nghệ lại rất cao cường, ít nhất là hắn chưa thấy Tần tiên sinh sử dụng chiêu “nước không bắn lên áo” này bao giờ.
Cửu Hiền Nữ đi đường thủy, Đức Lượng đi đường núi, rõ ràng đi chậm hơn nhiều so với nàng ta, lại thêm thời tiết giá rét khiến đường núi trơ trụi, đất đá cũng không được rắn chắc khiến mỗi bước đi đều phải tốn không ít sức lực. Thấy bóng lưng người đó càng lúc càng xa, trong lòng Đức Lượng có chút lo lắng, bước chân càng lúc càng gấp gáp. Đi tới một tảng đá trơ trụi, trơn trượt, hắn ta hoàn toàn không để ý dưới chân nên đã bước một chân lên và bị trượt khiến cả người ngã về phía sau.
Lưng hắn ta đập xuống mặt đất, bất ngờ gặp phải sườn núi dốc nên đã trượt thẳng xuống dưới, đá và cỏ chà xát vào quần áo vang lên tiếng soạt soạt khiến lưng hắn ta đau nhói. Đức Lượng hốt hoảng đưa tay bám vào cây khô bên cạnh, nhưng núi này vốn không có nhiều đại thụ, cây nhỏ chưa trưởng thành thì đã bị không khí lạnh giá ở đây làm lụi tàn, cùng lắm chỉ còn lại mấy cái cây khô héo cao chừng nửa người, bám vào một cái là lập tức bị gãy.
Đức Lượng nhìn ra sau, lưng chợt toát mồ hôi lạnh, bởi phía sau hắn ta có một tảng đá nhọn nhô ra, nếu bị tuột xuống với tốc độ này thì cơ thể sẽ bị đá nhọn đâm vào, không chết thì nửa đời còn lại cũng tàn phế.
Đức Lượng kêu la “cứu mạng” trong hoảng loạn, tiếng của hắn ta bị rừng núi rộng lớn nuốt chửng, nhưng dù có lớn tiếng đến đâu thì hắn biết cũng vô dụng, dù sao chỗ này trừ mình ra thì chỉ còn một người nhưng bóng dáng người kia giờ đây chỉ còn nhỏ như một chấm sắc màu. Dù có võ công tuyệt đỉnh thì người nọ cũng không thể quay lại giúp “kẻ bám đuôi” là hắn được.
Đỉnh của tảng đá sắc nhọn lóe lên ánh sáng, chuẩn bị tư thế đâm thẳng vào lưng của Đức Lượng. Hắn ta nhắm mắt lại, cắn chặt môi, hai tay bất lực bám chặt mặt đất với hy vọng có thể giảm đi sự đau đớn. Tuy nhiên, chỗ vết thương trước đó lại không cảm thấy đau nữa, cơ thể của hắn bất chợt nhẹ bẫng, được nhấc lên khỏi mặt đất kèm theo mùi hương thanh tịnh.
Lúc Đức Lượng mở mắt ra thì đã trôi dạt đến chỗ cách tảng đá lớn ba thước, hai tay và hai chân của hắn rũ xuống dưới đất, phần lưng và đùi lại bị thứ gì đó đỡ lên, treo lơ lửng trong không trung.
“Phành phạch phành phạch, phành phạch…”
Phía dưới vang lên tiếng vỗ cánh, Đức Lượng kinh ngạc ngoái cổ nhìn xuống dưới nhưng chỉ thấy một đám mây đỏ. Nhìn kỹ lại, hắn ta phát hiện thì ra không phải là mây mà là hàng ngàn con bướm đang cố vỗ cánh để nâng người hắn ta lên, sau đó từ từ đáp xuống mặt đất.
Đáp xuống mặt đất, vô số đôi cánh xinh đẹp từ dưới tay và chân của hắn chen nhau bay lên phía trên, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong bầu trời u ám. Đức Lượng vẫn chưa hoàn hồn, lúc nhìn lên đã không thấy bóng dáng đàn bướm đâu nữa. Hắn ta quay sang nhìn tảng đá lớn sắc nhọn kia, bỗng chốc không biết mình đang ở trong mộng hay ngoài đời thực.
Chỉ có mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể nhắc nhở hắn ta rằng quả thật vừa rồi đàn bướm đã quấn lấy và cứu tính mạng hắn.
“Về nói với Tần Đinh, ta thật sự không muốn dây dưa gì với hắn. Còn chuyện tranh giành địa bàn thì lại càng chẳng đáng để làm, nếu hắn dừng tay lại thì chúng ta có thể làm bằng hữu, còn không thì đừng trách ta không khách sáo” Một giọng nữ có vẻ hơi trẻ con vang lên từ trên không trung, Đức Lượng mới nhận ra người vừa cứu mình là Cửu Hiền Nữ và cũng chỉ có thể là Cửu Hiền Nữ. Hắn ta nhanh chóng đi mấy bước tới chỗ dòng suối, nhìn bóng lưng người kia khuất dần rồi cúi người quỳ xuống đất lạy: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại sư, ta nhất định sẽ truyền đạt lại lời của ngài. Đức Lượng sẽ không bao giờ dám quên ơn nghĩa sâu đậm này, chỉ có thể để sau này báo đáp”
***
Phía dưới công đường náo loạn ồn ào, cha và thúc phụ của Chu Anh Lạc đè Nhậm Hồng xuống đất không cho hắn ta nói câu nào, chỉ cần hắn ta mở miệng thì sẽ bị họ đấm, khiến khuôn mặt vốn đầy vết bầm tím do bị đánh của hắn ta lại xuất hiện thêm mấy vết thương.
Trình Mục Du vẫn không nói gì, Sử Kim không kiềm được, bèn đi đến đá văng mấy người đang vây quanh Nhậm Hồng rồi trợn mắt nhìn bọn họ mà quát lớn: “Ở công đường ai cho các ngươi làm càn như vậy, rốt cuộc là Trình đại nhân xét xử vụ án hay là các người, chẳng lẽ lại muốn dùng tư hình ngay trên công đường sao”
Bị quát một tiếng như thế, mấy huynh đệ nhà Chu gia không dám đánh nữa, nhưng miệng thì vẫn không buông tha.
“Đại nhân, tiểu nữ Anh Lạc được phát hiện trong sân nhà hắn ta, nếu không phải tên Nhậm Hồng đó thì là ai?”
“Nhậm Hồng là một lão già độc thân, bình thường gặp nữ nhân là mắt lại không rời, nhưng ai mà ngờ đến cả bé gái bảy tuổi mà hắn cũng dám động tay động chân”
“Hắn sợ Anh Lạc la hét nên biến đứa bé thành như vậy, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, đại nhân, ngài nói xem hắn không phải súc sinh thì là cái gì?”
Trình Mục Du cau mày: “Chuyện này ta đã nghe qua rồi, nhưng làm sao các ngươi biết rằng Nhậm Hồng không cưỡng hiếp được đứa trẻ nên mới đánh cô bé bị thương”
“Trước khi Anh Lạc hôn mê đã luôn lẩm bẩm: “Đừng cởi quần áo của ta, ta đừng cởi quần áo của ta” Mà tên súc sinh kia thì đang đứng cạnh con bé, lúc thấy bọn ta tới thì sợ hãi đến mức không nói được câu nào. Đại nhân, nhân chứng vật chứng đều ở đây, không phải tên Nhậm Hồng đó thì là ai được chứ?”
Trình Mục Du quay đầu sang nhìn Nhậm Hồng: “Lời bọn họ nói đều là thật sao?”
Nhậm Hồng sợ hãi nhìn huynh đệ Chu gia một cái rồi đột nhiên quay sang ra sức dập đầu với Trình Mục Du: “Đại nhân, oan uổng quá, hôm qua ta đi bán dầu trên phố về. Lúc vừa về đến nhà, đang lấy bông vải bên ngoài thùng dầu ra thì thấy có người nằm phía góc sân, ta đi tới thì phát hiện đó là Chu Anh Lạc cạnh nhà, thấy trên đầu cô bé có một vết rách lớn, máu bắn khắp tường và nền đất. Ta sợ đến mức ngẩn người, đang định xem vết thương của cô bé thế nào thì đúng lúc người của Chu gia đi tìm người. Họ nhìn thấy thế thì không nói lời nào đã tóm lấy ta và đánh, ta không có cơ hội để giải thích… Xin đại nhân làm chủ cho tiểu nhân, xin đại nhân phân xử cho tiểu nhân”
Hắn ta vừa dứt lời, huynh đệ nhà Chu gia lập tức hùng hổ sáp tới định đánh nhưng lại bị Sử Kim cản lại.
“Sử Kim, tường trình chi tiết chuyện ngươi nhìn thấy ngày hôm nay” Trình Mục Du nhìn Sử Kim, lớn tiếng nói.