Thấy cảnh tượng quái dị như vậy, các thôn dân sợ hãi chạy tán loạn nhưng cũng không bỏ chạy mà chỉ đứng từ xa nhìn về phía Tôn gia. Chỉ thấy Cửu Hiền Nữ không lùi bước mà từ từ tiến về phía trước ngưỡng cửa, gương mặt như trẻ con như có như không nở một nụ cười, nhìn ba đôi chân tái nhợt rồi khẽ cúi người bái lạy một cái“Ba thi thần trên cao, là do bọn ta đã sơ suất, không chuẩn bị cống phẩm mới khiến các vị phải đến nhân gian để kiếm ăn. Nhưng bây giờ cống phẩm đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi, ba vị tiên quan có thể thụ hưởng”
Nàng ta vừa nói vừa quay sang phía ngưỡng cửa, chỉ vào một trong ba cái mâm trống. Những chiếc mâm lấp lánh ánh sáng bạc lần lượt được bày lên những thỏi vàng, vịt quay và một cô gái như hoa như ngọc được khắc bằng gỗ đầy khéo léo giống y như thật.
“Bành Cự, Bành Chất, Bành Kiểu, mời ba vị thoả thích hưởng thụ, nếu thấy hợp khẩu vị thì sau khi ăn xong xin mời các ngài quay về chỗ cũ, đi lâu quá chỉ sợ không tốt cho các người” Cửu Hiền Nữ nói xong thì đứng yên lặng ở một bên. Ngay sau đó, ba cái mâm bắt đầu lay động dữ dội khiến đồ đạc trên đó suýt rơi xuống. Khoảng chừng một khắc sau, cái mâm vang lên âm thanh đùng đùng, sau đó đồ vật trên mâm đều biến mất không còn dấu vết.
Ba đôi chân trước ngưỡng cửa từ từ đứng thẳng dậy, sau đó từng người một đi vào Tôn gia và đi về phía phòng của Tôn lão hán.
Mặc dù sợ nhưng Tôn Cầm vẫn theo sát phía sau, nàng ta nhìn ba đôi chân bước vào phòng của phụ thân rồi lập tức chạy thẳng tới chỗ giường nhỏ và xếp hàng đứng trước giường. Cửu Hiền Nữ bước nhanh vào cửa phòng, cầm chiếc dây chuyền nanh hổ đeo bên người ấn lên trán Tôn lão hán, chiếc nanh hổ trắng bóng như tuyết, dài bằng nửa bàn tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo đến ghê người.
“Sáu giáp sáu ất, trục xuất tà ma; sáu bính sáu đinh, tà ma vào ngục tối; sáu mậu sáu kỷ, tà ma tự ngăn; sáu canh sáu tân, tà ma tự hủy; sáu nhâm sáu quý, tà ma tự diệt” Cửu Hiền Nữ cúi đầu đọc một chuỗi thần chú.
Vừa nói xong, một tiếng khóc run run đột nhiên vang lên trong phòng, ngay sau đó, thứ phát ra tiếng khóc đó bay ra ngoài sân xuyên qua cánh cửa, rồi lại nhẹ nhàng lượn quanh đám đông một vòng, cuối cùng bay ra khỏi sân và đáp xuống chỗ một bà lão đang dòm ngó bên ngoài sân, trượt xuống từ da đầu và quấn quanh cổ bà ta rồi biến thành một vết đỏ mờ.
Bà lão kia sờ lên vết đỏ rồi la hét một lúc lâu, sau đó đột nhiên chạy như điên vào và ngã nhào vào người Cửu Hiền Nữ: “Đại sư, đại sư hãy cứu ta, không phải ta cố ý muốn hại nàng ấy, mà do nàng ấy không suy nghĩ thấu đáo nên mới không nhận ra và đã nhảy xuống giếng, sao… sao có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu bà già này được”
Cửu Hiền Nữ thản nhiên nhìn bà ta một cái: “Tuy nhảy xuống giếng là lỗi của nàng ấy nhưng bà cũng không hoàn toàn vô can, dù sao cũng phải chịu chút trách nhiệm. Bà không cần nói nhiều ở đây nữa, mau đi đi, coi như đây là bài học dành cho bà, sau này không được tạo nghiệp chướng nữa”
Nói xong, nàng ta không để ý đến bà lão kia nữa, xoay người lại và nắm chặt sợi dây chuyền nanh hổ rồi vung về phía trước: “Mời ba vị thần quan mau chóng trở về chỗ cũ”
Ba đôi chân lần lượt bước lên giường, từ từ ẩn vào trong chăn đệm của Tôn lão hán. Ngay khoảnh khắc chúng biến mất, Tôn lão hán bỗng dưng mở mắt ra, hít sâu mấy hơi rồi chống tay ngồi dậy trên giường. Ông ta nhìn về phía Tôn Cầm, bất chấp địa vị trưởng bối mà òa lên khóc: “Nàng ta lại tới rồi, ta vừa ngủ là nàng lại đến, chắc chắn là muốn cướp cơ thể của ta, Tiểu Cầm à, con mau đi mời Tần tiên sinh về đây, mau lên”
Sau khi rời khỏi Tôn gia, các thôn dân vẫn còn vây quanh Cửu Hiền Nữ một lúc lâu không muốn rời đi, người này tới hỏi nàng ta làm cách nào để giữ dáng, người nọ tới hỏi làm thế nào tu đắc đạo thành tiên. Cửu Hiền Nữ lại rất hòa nhã nên đã kiên nhẫn giải đáp tất cả những thắc mắc, cuối cùng còn nói cho các thôn dân biết vốn dĩ tên mình không phải là Cửu Hiền Nữ, ba chữ này chẳng qua là nàng ta được người nàng từng cứu kính trọng nên gọi thôi, còn tên thật của nàng là Lưu Minh An, bảo họ sau này cứ gọi bằng tên là được.
Các thôn dân nào dám gọi nàng ta như vậy, đương nhiên vẫn gọi nàng ta là Cửu Hiền Nữ, sau đó tiễn nàng đến cổng thôn.
Đến lúc sắp từ biệt, Nguyên Khánh bước tới hỏi: “Sư phụ, vừa nãy người nhắc đến Thủ canh thân, đồ đệ suy nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cuộc ba chữ này có nghĩa gì”
Cửu Hiền Nữ nhìn Nguyên Khánh tỏ ý khen ngợi: “Ngươi rất thông minh, sư phụ rất vui và yên tâm. Thật ra như ta vừa nói, theo cách nhìn của cá nhân ta thì Thủ canh thân là vào giờ thân buổi tối sẽ có tam thi xuất hiện, lúc đó không tiến hành trói buộc thì họ sẽ đến nhân gian và tùy ý làm loạn, đến khi trở về lại thành một cái xác dơ bẩn thì sao có thể phi thăng đắc đạo được”
“Vậy thủ canh thân nghĩa là gì ạ?”
“Là giống như ta hôm nay vậy, chuẩn bị xong cống phẩm sau đó mời tam thi thưởng thức. Sở dĩ, ba thi thần ra ngoài vào canh thân ngày là vì ham muốn chưa được thỏa mãn, nhưng không thể để mặc cho họ đến nhân gian tạo nghiệp, nên dùng thuật mê hoặc gọi họ quay về chính là lựa chọn tốt nhất. Người ta thường nói tức nước vỡ bờ, nếu cống phẩm đầy đủ thì ba thi thần sẽ không bị lòng tham lấn át và sẽ biến thành thần quan tâm tịnh thuần khiết. Như vậy chỉ có người phàm tục như chúng ta mới đường đường chính chính thoát khỏi trần tục và đắc đạo thăng thiên”
Vừa dứt lời, mọi người đều tâm phục khẩu phục, có mấy người là đạo sĩ trong làng cũng quỳ xuống và lập tức vái Cửu Hiền Nữ làm thầy. Nguyên Khánh vô cùng bái phục nàng ta, lập tức quỳ rạp dưới chân Cửu Hiền Nữ: “Sư phụ, thú thật với người, đồ đệ muốn một lòng tu đạo thành tiên, nếu người có tiên pháp muốn truyền lại cho đồ đệ, đồ đệ nhất định sẽ tịnh tâm tu luyện, tuyệt đối không phụ lòng dưỡng dục của sư phụ”
Cửu Hiền Nữ khẽ thở dài, nhìn Nguyên Khánh với vẻ lo lắng: “Cũng tại ta nhất thời buột miệng nói ra, thật ra thì Thủ canh thân chẳng qua là cách nhìn của cá nhân ta thôi chứ chưa được thực hành, cũng không biết kết quả thế nào. Nguyên Khánh à, ngươi thật sự sẵn lòng thử một lần sao?”
Nguyên Khánh kiên quyết dập đầu ba cái: “Đồ đệ vô cùng sùng bái sư phụ, chỉ cần sư phụ đồng ý cho đệ tử cơ hội thì đệ tử sẽ vô cùng cảm kích, một ngày nào đó có thể đắc đạo thành tiên sẽ không dám quên ân tình của sư phụ”
Cửu Hiền Nữ đỡ hắn ta dậy, tỏ ý khen ngợi: “Sư phụ quả không nhìn lầm ngươi, ngược lại ngươi lại có trí tuệ sáng láng. Thế này đi, ba ngày sau là ngày canh thân, ngươi đến chùa và chúng ta sẽ bắt đầu tập luyện lần đầu tiên”
Nghe thấy vậy, Nguyên Khánh mừng rỡ dập đầu mấy cái, sau đó mới cùng mọi người kính cẩn tiễn đưa Cửu Hiền Nữ.
Không ai trong bọn họ để ý tới một góc khuất cách đó không xa có một đôi mắt vô cùng lạnh lùng đang nhìn chằm chằm về phía đó, thấy Nguyên Khánh và từng người rời đi thì mới đi ra từ sau bụi cây và đi theo hướng Cửu Hiền Nữ vừa rời đi.