Chu Anh Lạc nhìn chú chó con một lúc lâu, thấy người nó bóng loáng, chẳng có sợi lông nào, cô bé nâng nó trên tay, lúc này mới nhận ra nó không phải là con chó thật, mà là một con chó sứ được nung từ đất màu nâu trắng. Chu Anh Lạc chỉ vào đầu nó, cười hỏi: “Ngươi từ đâu chạy tới đây vậy, sao ta chưa từng thấy ngươi bao giờ?”Chó sứ nhỏ cứ như nghe hiểu cô bé nói gì, rầm rì vài tiếng, rồi lại nhảy xuống mặt đất, đi về phía con hẻm.
“Ngươi đừng chạy, chờ ta với” Chu Anh Lạc đặt sào tre xuống, chạy theo chó sứ nhỏ, cô bé thấy chú chó đó rẽ vào Nhậm gia cuối con hẻm bèn nhanh chân chạy vào trong sân theo nó.
Chó sứ nhỏ đứng ở giữa sân, đuôi hướng lên trên trời, chẳng nhúc nhích gì hết. Đôi mắt của nó đen láy, bất động nhìn Anh Lạc, không chớp mắt dù chỉ một cái.
Không biết tại sao, Anh Lạc cảm thấy ánh mắt của nó rất đáng sợ, phía sau hai con mắt tối đen đó như ẩn giấu một thứ gì đó tàn ác khiến cô bé sợ hãi đến mức lông tơ sau lưng dựng đứng lên. Cô bé lùi ra sau cừa vài bước, muốn rời khỏi Nhậm gia. Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nổ “đùng”, cơ thể con chó đó bị nổ tung, mảnh sứ bắn tung tóe lên không trung, biến mất không còn chút dấu vết. Ở chỗ ban đầu nó đứng xuất hiện một người đàn ông, người đó mặc áo choàng thêu hoa, trên đầu cài một cái trâm hoa bằng lụa, mặt mũi không tệ, thanh tú trắng nõn, khá đẹp. Chỉ là Anh Lạc chẳng có tâm trạng quan sát tướng mạo của hắn ta, sự chú ý của cô bé đều bị cơ thể người nọ thu hút, bởi vì hắn ta chẳng mặc gì bên trong chiếc áo choàng, vạt áo choàng phía trước mở ra, bộ ngực trần, đôi chân mảnh khảnh và cả bộ phận cơ thể giữa ngực và chân đều hoàn toàn lộ ra.
Chu Anh Lạc còn chưa kịp kêu lên thì đã bị hắn ta bịt miệng, mùi son phấn trong lòng bàn tay hắn ta khiến cô bé buồn nôn. Trước tình hình cấp bách, Anh Lạc cắn mạnh vào ngón tay trắng mịn bên miệng, nam nhân bị đau bèn buông cô bé ra. Cô bé lập tức chạy thẳng ra cửa chẳng quay đầu lại, chạy được nửa đường, cơ thể đột nhiên nhẹ tênh, bị người ta ôm eo lên, cả người bay về phía bức tường bên trái.
“Ầm”, đầu Anh Lạc bị đập mạnh vào mặt tường, cô bé chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, cơ thể yếu ớt rơi xuống, sau đó thì chẳng biết gì nữa.
Gã đàn ông nhìn cô gái nhỏ đầu đầy máu, gương mặt trắng nõn giật giật: “Tốt lắm, non, sạch sẽ, tuyệt hơn nhiều so với đám tỷ muội trong thanh lâu, rất hợp khẩu vị của ta” Dứt lời, hắn ta bèn đi về phía Anh Lạc, áo khoác thêu hoa theo gió rơi xuống, khiến cơ thể lõa lồ của hắn lộ ra giữa gió lạnh.
Ngón tay hắn ta chạm vào lông tơ trên cổ Anh Lạc, sau đó hắn ta hít một hơi thật sâu, hai tay tự do lướt đến eo, cởi dây thắt lưng cô bé. Nhưng đúng lúc này, tiếng sáo từ xa truyền tới, lúc thì trầm bổng, du dương, lúc lại trong veo, cao vút như đang kêu gọi ai đó.
Nam nhân rút tay về, bất lực nhìn bầu trời đang tối dần: “Lúc nào mà chẳng được, sao lại cứ chọn đúng lúc này, thật mất hứng” Hắn ta bịn rịn liếc nhìn Anh Lạc, ngón tay lướt qua mặt cô bé, sau đó cơ thể tan biến trong bóng tối.
***
Tiếng sáo của Cửu Hiền Nữ thu hút tất cả người dân trong thôn, họ chen chúc trong sân Tôn gia, có người dứt khoát ngồi trên tường viện, chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm, Đức Lượng – đồ đệ của Tần tiên sinh cũng đứng trong đám người, thò đầu nhìn vào trong.
“Một tiểu cô nương còn chưa lớn, có đáng tin không?”
“Còn tự xưng cái gì mà Cửu Hiền Nữ, tự coi mình là thần tiên à?”
“Các ngươi cũng đừng nói chắc chắn quá, ngươi xem Nguyên Khánh đi, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ốm yếu, bây giờ lại rất khỏe mạnh, cho nên, có rất nhiều chuyện không thể không tin”
Sau khi thổi xong một khúc, Cửu Hiền Nữ bỏ cây sáo vào lại cổ tay áo, nói với Tôn Cầm đứng bên cạnh: “Cô đi lấy ba cái đĩa rồi bỏ trên bậc cửa, tam thi sắp tới rồi, chúng ta ra cửa đón nó”
Tôn Cầm kinh ngạc hỏi: “Đại sư, tam thi mà ngài nói là gì?”
Cửu Hiền Nữ mỉm cười với nàng ta: “Cô biết tại sao tiểu tức phụ nhà họ Vương lại cứ ở trong cơ thể phụ thân cô không chịu ra không? Trong thôn nhiều người như vậy, tại sao nàng ta lại chọn phụ thân cô?”
“Là bởi vì ông ấy tới cái giếng đó lấy nước”
Tôn Hiền Nữ lắc đầu: “Sai, sở dĩ nàng ta chọn Tôn bá, là bởi vì tam thi thần trong cơ thể ông ấy đã biến mất, ba vị thần tiên đã lén lút trốn chạy vào ngày Canh Thân, đến bây giờ vẫn chưa trở về vị trí ban đầu”
“Tam thi thần… là gì?”
Cửu Hiền Nữ ngẩng đầu lên nhìn đám người đang vây xem, cao giọng nói: “Thi giả, thần chủ chi ý. Cơ thể con người có ba đan điền thượng, trung, hạ. Mỗi chỗ có một vị thần trú ngụ trong đó, được gọi chung là “tam thi”. Thượng thi thích trang sức, lộng lẫy, trung thi thích mùi vị, hạ thi thích dâm dục. Mỗi khi đến ngày Canh Thân, tam thi sẽ tạm thời rời khỏi cơ thể người để đến nhân gian nhân lúc túc chủ ngủ. Nhưng họ chỉ có thể rời khỏi một canh giờ, về cơ bản thì tất cả tam thi thần sẽ trở lại vị trí ban đầu trước khi con người tỉnh dậy, nhưng có một số ít lục căn không thanh tịnh sẽ bị tam thi vứt bỏ, trở thành một thể xác không có linh hồn. Rất không may, Tôn bá chính là người bị tam thi vứt bỏ, cho nên ma nữ đó mới chạy vào trong cơ thể ông ấy, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Bởi vì chủ nhân trong cơ thể ông ấy đã không còn nữa, rất dễ bị người khác chiếm chỗ. Vậy nên, muốn xua đuổi ma nữ, thì phải triệu tam thi trước, chỉ có như vậy mới không bị nàng ta đoạt mất cơ thể”
Nguyên Khánh ở bên cạnh không nhịn được xen vào: “Sư phụ, nếu tam thi thần không hướng thiện, thì tại sao phải triệu hồi chúng trở về?”
Cửu Hiền Nữ khẽ mỉm cười với hắn ta: “Thất tình lục dục vốn là bản chất của con người, nếu không còn thứ này, người có còn là người không? Chẳng phải đều trở thành thần tiên sao?”
“Nhưng sư phụ, đồ đệ đã theo người lâu như vậy, cũng không phải chưa từng nghĩ về chuyện đắc đạo thành tiên, vậy rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể buông bỏ tấm thân dơ bẩn này để phi thăng thành tiên đây?” Nguyên Khánh không cam lòng tiếp tục hỏi.
Cửu Hiền Nữ vung tay áo, sải bước đi về phía đám người, chậm rãi thốt lên ba chữ: “Thủ Canh Thân”
Nguyên Khánh đang định hỏi tiếp, Cửu Hiền Nữ ra hiệu bảo hắn im lặng, chỉ ngón tay về phía ngoài tường viện, cái chỉ tay này của nàng ta khiến lòng mọi người kinh hãi, mọi người đều quay đầu lại, nhìn về khu vực tối đen như mực phía sau.
Tiếng bước chân như có như không truyền tới từ phía xa, đột nhiên, ba đôi chân tái mét xuất hiện trong bóng đêm, chỉ có chân, không có nửa người trên, hệt như cành liễu không có gân cốt, mềm mại, lắc lư bước từng bước đi vào Tôn gia.
Đám đông ồn ào lập tức nhường đường cho ba đôi chân này, chúng như những con rối bóng bị giật dây, chân trước mềm nhũn dịch lên trước, chân sau lê bước theo sau, đi với một tư thế lạ lùng đến trước nhà Tôn gia, đứng trước bậc cửa, cùng quỳ xuống.