Tân An Quỷ Sự

Chương 167: Ai

Chương Trước Chương Tiếp

Thổ Lâu chạy mấy chục dặm mới không nghe thấy tiếng huyên náo quỷ dị phía sau nữa, nó dừng bước lại và nhìn thoáng qua phía sau. Những bụi cỏ sau lưng cao hơn nửa người đung đưa theo làn gió, nhìn từ xa, trông chúng hệt như những làn sóng trắng trên con sông chết chócNó chậm rãi bước đi, mệt mỏi phun từng làn hơi trắng từ mũi, nhưng vừa mới đi được vài bước, bụi cỏ cách đó không xa đột nhiên động đậy, một cái đầu đầy lông bạc ló ra.

Hữu Nhĩ cười với nó: “Ngại quá, lại gặp nhau rồi”

Thổ Lâu đạp vuốt xuống đất khiến đất đá văng cao, nó căm tức nhìn Hữu Nhĩ: “Con khỉ chết tiệt, phá hỏng chuyện tốt của ta một lần chưa đủ mà còn muốn phá lần thứ hai. Lần này ta nhất định phải rút gân lột xương ngươi rồi ăn sạch sẽ, không chừa lại chút cặn nào”

Hữu Nhĩ bắt chéo hai chân ngồi trên một tảng đá: “Đúng là đồ khoác lác, sao ngươi không thử nhìn xem hôm nay mình gặp ai, mạnh miệng như vậy mà không sợ gãy răng à?”

Cơ thể Thổ Lâu không nhúc nhích, nó khẽ đảo mắt nhìn ra sau thì thấy một người đang đứng cách đó chưa tới nửa thước. Một làn gió thổi qua, tà váy của người đó nhẹ nhàng lướt qua đuôi nó. Nó thầm kinh hãi trong lòng, rõ ràng vừa nãy nàng vẫn đứng yên tại chỗ một lúc lâu, sao bây giờ đã thần không biết quỷ không hay đứng sau mình chứ, hơn nữa lại còn cách gần như vậy, hoàn toàn có thể lấy mạng mình chỉ trong nháy mắt.

Thấy vẻ mặt Thổ Lâu tràn đầy sợ hãi, Hữu Nhĩ càng ung dung rung chân: “Sao hả? Biết sợ rồi à? Bây giờ quỳ xuống xin tha thì ta có thể cho ngươi chết một cách nhẹ nhàng nhất, cũng không nhọc cô nương nhà ta phải tự ra tay”

Thổ Lâu nhìn Hữu Nhĩ rồi lại quay đầu nhìn chằm chằm cô gái trẻ kia một lát, nó lắc lắc đầu, phả ra một làn hơi trắng: “Chờ đã, ta… biết ngươi là ai rồi. Ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi lột từng lớp da ra bên bờ sông Vô Nhai, cạnh ao Hồng Liên… Không sai, kẻ đã giết Cùng Kỳ, chém ác thú trên chiến trường đúng là ngươi, thì ra ngươi đang ẩn nấp ngay trong thành Tân An này”

Yến Nương khẽ thở dài: “Hữu Nhĩ, làm sao bây giờ, không ngờ lại có người nhận ra ta”

Nàng còn chưa dứt lời, một cơn gió xoáy lập tức xông thẳng về phía Thổ Lâu, sau đó, hai con ngươi to như nắm tay lăn xuống bụi cỏ, máu rải đầy đất.

Sau khi móc mắt Thổ Lâu ra, Hữu Nhĩ bèn vững vàng đáp xuống cạnh Yến Nương, hắn ta vỗ tay và khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Ai bảo ngươi nhìn lén, ta cũng chỉ đành móc mắt ngươi để hả giận thôi”

Thổ Lâu gầm rú đầy đinh tai nhức óc, điên cuồng đâm đụng vào bụi cỏ như con ruồi mất đầu. Mỗi nơi nó đi qua, cây cỏ bị nhổ lên, cát vàng bay đầy trời khiến bầu trời xanh trong trở nên đục ngầu.

Đột nhiên, nó cảm giác cổ mình bị đè xuống, vậy mà lại có người cưỡi lên lưng, hai chân kẹp chặt cái cổ thô to của nó. Thổ Lâu điên cuồng lắc đầu, muốn hất văng người bên trên xuống, nhưng đáng tiếc, người nọ nhẹ nhàng dùng chân kẹp chặt cổ nó mà chẳng hề tốn chút sức lực nào, giọng nói trong trẻo vọng vào tai từ trên lưng nó: “Ngươi biết ta đã giết chết Cùng Kỳ như thế nào không?”

Bước chân của Thổ Lâu chợt khựng lại, hốc mắt không có con ngươi như đang trừng lên, vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, cuối cùng nó cũng cảm nhận được tâm trạng của những cô gái đã bị mình ăn thịt lúc trước.

“Vụt”

Yến Nương rút hai thanh trường đao sắc bén giá lạnh từ sau lưng ra, đặt hai lưỡi đao giao nhau trước cổ Thổ Lâu rồi dùng sức kéo mạnh hai tay.

“Phụt” Đầu Thổ Lâu bị cắt đứt.

Yến Nương cầm đầu sơn dương trong tay rồi nhảy vọt lên, lúc nàng đáp xuống đất, cơ thể Thổ Lâu vẫn còn chạy như điên. Sau khi đã chạy được một dặm, bốn chân của nó mới quỳ rạp xuống, máu tươi ồ ạt chảy ra, tạo thành một vũng máu đen lớn trên nền cỏ.

Hữu Nhĩ nhìn cái đầu sơn dương vẫn còn đang rỉ máu trên tay Yến Nương, tấm tắc khen: “Động tác của cô nương đúng là vẫn điêu luyện như ngày nào, tốt xấu gì Thổ Lâu cũng là mãnh thú, thế mà cô vẫn có thể chém đầu nó chẳng khác gì như giết một con lợn”

Yến Nương cầm đầu sơn dương đi về phía trước: “Đi nhanh lên đi! Ta đoán có người sắp không đợi được nữa rồi”

***

Vừa mới đi được vài bước trong vườn rau, Hữu Nhĩ đã ra dấu gọi Yến Nương tới đó. Yến Nương cầm đầu sơn dương tiến lại, thấy Hữu Nhĩ đang quỳ rạp trên mặt đất nhìn xuống dưới, hắn ta nháy mắt với nàng rồi hạ giọng nói: “Chắc là chỗ này, cục đất này là giả” Nói đoạn, hắn ta bèn đạp lên, quả nhiên, phần đất lập tức rơi xuống, một cái hố đen xuất hiện trước mắt hai người. Cái hố đó sâu không thấy đáy, rõ ràng không phải được tạo nên bởi sức người.

Yến Nương nhẹ đá hắn ta một cú, Hữu Nhĩ bèn lùi ra sau và thấy nàng ném đầu sơn dươngtới gần hố, hai sừng sơn dương lấp ló trước miệng hố. Nàng khẽ ho vài tiếng và bắt chước giọng của Thổ Lâu: “Ta về rồi, ngươi cũng lên đây đi”

Một lát sau, quả nhiên dưới hố vọng tới tiếng của Chung bà bà: “Ném dây thừng xuống đây đi, lần này ta kiếm được không ít vàng thỏi khá nặng, e là không thể tự trèo lên được”

Yến Nương vội vàng đem ném sợi dây bên giếng nước xuống hố. Chốc lát sau, đầu kia sợi dây căng lên như bị ai đó kéo, sau đó, sợi dây rung lên, gánh lấy sức nặng của Chung bà bà đang leo lên.

“Bà lão này đúng là nặng thật đấy, may mà sợi dây này to, chứ không là không thể kéo bà ta lên nổi đâu” Hữu Nhĩ thầm nói bên tai Yến Nương.

Yến Nương khẽ hừ: “Vàng thỏi mới là thứ nặng, đúng là tham lam đến mức cơ thể cũng phải gánh thêm sức nặng”

***

Chung bà bà nắm chặt dây thừng leo lên. Vàng thỏi trong giỏ trúc sau lưng va chạm vào nhau tạo thành những âm thanh rất êm tai khiến nụ cười trên mặt bà ta càng rạng rỡ hơn.

“Ngươi đấy, đúng là keo kiệt mà, bà già này thay ngươi ở dưới này mấy ngày mà lần nào cũng chỉ cho ta được có mấy thỏi vàng. Ngươi có biết vị quan nhân mua ô hôm nay cho ta bao nhiêu thỏi vàng không? Nói cho ngươi biết, cái giỏ của ta suýt nữa là cũng không đựng được hết đâu, nếu không phải ta vứt bớt ô thì không biết phải đựng chúng vào đâu nữa. Quan nhân đúng là hào phóng mà, thấy bà già này sống một mình cô đơn lẻ loi bèn cho ta rất nhiều vàng. Ngài ấy đúng là người tốt, thật sự là một người tốt hiếm có mà….”

Bước chân của bà ta chợt khựng lại, cũng không nói tiếp nữa, bởi bà ta chợt nhìn thấy một người đang đứng dưới hố cách đó không xa, hắn ta mặc áo choàng màu vàng đất, một tay cầm ô, đó chẳng phải là vị quan nhân đã cho mình rất nhiều vàng hôm nay sao?

Chung bà bà kích động đến mức không thể nắm chặt sợi dây, cơ thể lung lay vài cái, bà ta phải miễn cưỡng dùng chân chống đỡ trên vách hố mới không bị trượt xuống. Bà ta cúi đầu hô lên: “Này, mấy ngày nữa ta vẫn sẽ tới, đến lúc đó đừng quên tới mua hàng giúp ta nhé”

Người nọ không nói gì mà vẫn lẳng lặng đứng dưới hố, Chung bà bà tưởng hắn ta không nghe thấy bèn thở dài rồi tiếp tục leo lên. Lúc sắp tới gần miệng hố, bà ta lại cúi đầu xuống, nhìn về phía nam nhân dưới đáy.

Nam nhân chậm rãi hạ ô xuống, một gương mặt trắng xanh dần hiện ra.

Nhìn thấy gương mặt đó, máu khắp thân Chung bà bà như hoá đá, nếu không nhờ người ngoài động túm lấy bà ta thì chắc chắn bà ta sẽ lại rơi xuống đáy hố.

“Tiểu Cối” Bà ta khàn giọng gọi tên nam nhân đó.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)